Chương 6: Làm quỷ không có nhân quyền, chẳng lẽ quỷ quyền cũng không có sao? Hu Hu Hu......

“Nếu không thì...... Nói là, cháu gái của cha? Chú út không phải ở nước ngoài sao?” Dương Văn Thu do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Đường Chấn Anh nhíu nhíu mày, không nói chuyện. Cái người em trai kia của ông mặc dù người ở nước ngoài, cũng không có kết hôn, người trong vòng đều biết, con gái lớn như vậy từ chỗ nào?

"Vậy nói, con là Đường gia thu nuôi cũng được.” Đường Hi nhíu mày.

“Như vậy sao được.” Dương Văn Thu vô ý thức phản bác.

Đường Hi khinh thường bĩu môi, con nuôi cùng cháu gái có khác nhau sao? Không dám nói cô là con gái bọn họ, không phải là sợ Đường Tĩnh bị ủy khuất sao? Rõ ràng là ruột thịt, ngược lại khắp nơi nhắc cái ngoại lai kia. Tất nhiên không nỡ Đường Tinh, vậy cũng chớ nhận Đường Hi a.

Cô ầm giấy lên khăn lau miệng, tiếp tục nói: “Cái gì đều được, chỉ có một điểm —— Bà nội con, a, cũng là bà nội Đường Tĩnh, mặc dù trong nhà nghèo, nhưng cũng là nhà đứng đắn, đừng để con nghe được bất cứ cái lời đồn con gái riêng nào, để cho bà ấy chết đều không bình yên.”

“Cô làm sao nói chuyện như vậy?” Đường Chiêu “Ba” một tiếng vỗ một chưởng trên bàn.

Đường Tĩnh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngón tay nắm chặt váy của mình, biểu lộ một bộ muốn khóc không khóc.

“Như thế nào, tôi nói sai? Đây không phải là bà nội ruột cô sao?” Đường Hi quay đầu đi xem Đường Tĩnh, một mặt vô tội.

Đường Tinh gắt gao cắn răng, không có cách nào trả lời. Giám định ruột thịt đã chứng minh hết thảy, Đường gia nguyện ý tiếp tục xem cô ta như con gái nuôi là một chuyện, nhưng cô nếu phủ nhận quan hệ máu mủ chính mình, vậy thì khác ngại bần thích giàu.

“Tốt.” Đường Chấn Anh tức giận nói, “Tinh Tinh cùng Hi Hi là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm , liền nói trước kia con chính là song bào thai, trong hỏa hoạn bị lạc mất, bây giờ mới tìm về."

Giả thuyết đương nhiên cũng có sơ hở, bất quá mười sáu năm trước còn không có toàn bộ giấy làm việc, trận lửa lớn đó đốt rụi toàn bộ sản khoa cao ốc, rất nhiều tư liệu thiếu sót, ngay lúc đó bác sĩ y tá cũng không lưu lại mấy người, Đường gia có quyền thế có tiền, muốn làm chuyện tay chân vẫn rất dễ dàng.

"Tùy tiện a, con ăn no rồi.” Đường Hi rất thờ ơ đứng lên đi lên lầu, “Con trước tiên đi ôn bài .”

“......” Người Đường gia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ngồi qua vị trí.

Bát cơm rỗng, trên bàn còn một cặp xương cá cùng xương sườn xào chua ngọt, cứ như vậy mất một lúc, trên bụng cô chẳng lẽ có cái khóa kéo, kéo xuống đem cơm đổ vào sao?

Coi như mua phòng ở, ít nhất cuối tuần mới có thể chuyển, cho nên mấy ngày nay, Đường Hi vẫn phải cùng Đường Tĩnh ở một chỗ, ngồi xe Đường gia đi đến trường. Đường Chiêu là sinh viên, thời gian tương đối, cũng khác lộ đường, chính mình ngồi một cái xe, mà bình thường chỉ đưa Đường Tĩnh bằng chiếc xe Cadillac kia, bây giờ thêm một người, trong xe tràn ngập một cỗ không khí nhàn nhạt lúng túng.

Đường Hi ngồi ở bên trái, vừa lên xe, liền giành giật từng giây lấy từ trong túi xách ra một bản sách bài tập nhìn, không có chút ý tứ muốn nói chuyện nào.

Đường Tĩnh cũng chỉ có thể đem lời nuốt trở vào, liếc sang đề mục trong sách cô, trong mắt lóe lên một tia thông cảm cùng hài lòng.

Đề đơn giản như vậy còn phải xem, thành tích chắc chắn chẳng ra sao cả. Cũng đúng, loại địa phương nhỏ kia với giáo dục tài nguyên của thành phố Giang Nam sao có thể so, coi như cô trước kia là đệ nhất toàn trường, tới Giang Nam thì cùng lắm cũng chỉ là một cái trình độ trung du thiên hạ(*), bây giờ đã là lớp mười hai, còn có một năm nữa là thi đại học, trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn không thể vá lại được. Mà mình mới là con gái có thể vì Đường gia làm vẻ vang thêm vinh dự.

Đường Hi rất chân thành, chỉ có thời điểm tài xế đυ.ng phải một con Quỷ thân thể không trọn vẹn lúc đi qua ngã tư đường, mới ngẩng đầu nhìn một mắt.