Chương 5: ngược đãi động vật nhỏ sẽ gặp báo ứng.

Thi cả ngày, lúc tan học, Đường Hi lôi kéo Tề Tư Tuệ đi mua ngay sách học thêm.

Để cảm ơn, Đường Hi mua hai chén matcha trân châu ở tiệm trà sữa đối diện trường học.

Hai cô gái nhỏ mỗi người nâng một ly trà sữa lên hút, vừa trêu nhau cười vừa đi.

Một cao có tận mấy ngàn học sinh, đều mặc đồng phục, nếu như không quen biết, lúc tan học thật đúng là không dễ dàng tìm người, thế nên tài xế Đường gia một mực chờ đến khi người đi hết, cũng không đợi được đại tiểu thư nhà mình.

Đường Tinh ngồi ở ghế sau đã xoát xong mấy đề thi vật lý, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Mà bây giờ Đường Hi vừa về nhà, cũng chính là thời điểm cô ta phải củng cố địa vị của mình, nhăn mặt về nhà sẽ không tốt.

Cô ta cũng không thể làm gì hơn ngoài việc bảo tài xế vào trường học tìm người. Đợi nửa giờ, ả mới có được tin Đường Hi vừa tan học đã đi , không khỏi tức giận đến ngã ngửa.

Mà đổi lại bên này, Đường Hi cùng Tề Tư Tuệ mua sách học thêm xong, lại đi ăn ít bánh ngọt, lúc chuẩn bị về nhà thì sắc trời đã đen một chút.

“Tôi đưa cậu đến trạm xe buýt a.” Đường Hi nói.

“Vậy còn cậu, về thế nào?” Tề Tư Tuệ lo lắng nói.

“Tiễn cậu lên xe, tôi lại ngồi ở nhà ga đón xe.” Đường Hi cười tủm tỉm.

Vận may của hai người không tệ, không bị đám người nào đó nhìn chăm chú vào, Tề Tư Tuệ kỳ thực cũng không hướng nội như vậy.

Thẳng đến khi đi qua một cửa hẻm nhỏ, hai người bị tiếng mèo kêu thê lương dọa sợ hết hồn.

Lập tức, có mấy nam sinh tùy ý cường vang .

“Hi Hi, nếu không thì...... chúng ta nhanh qua đi?” Tề Tư Tuệ có chút sợ.

Nghe liền biết là mấy đứa con trai phá phách đang bắt nạt mèo hoang, gặp phải loại nam sinh không đàng hoàng mà thành tích lại không tốt này thì coi như xong, nhiều thành phần chẳng ra gì trong xã hội tụ tập lại một chỗ, sơ sẩy còn có thể đánh người.

“Không có việc gì.” Đường Hi xụ mặt, nhấc cặp sách hướng về phía vai, xoay người đi vào hẻm nhỏ, nói: “Cậu ở bên ngoài chờ tôi, trốn cho tốt đi, nếu có chuyện liền báo cảnh sát.”

“Hi Hi!” Tề Tư Tuệ không kịp bắt cô lại, dậm chân, cầm điện thoại di động không biết làm gì.

Đi theo thì không dám, trốn đi, lại không đáng làm bạn bè tốt, do dự một hồi, cô chỉ có thể nghe lời Đường Hi nói, tìm một chỗ trốn có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong trốn vào, lại gõ sẵn *110 trên điện thoại di động, ngón tay đặt trên ô quay số, thấy có chuyện gì liền bấm gọi.

(*110 là số điện thoại tuần tra của cảnh sát bên Trung Quốc)

Nhưng mấy nam sinh kia lại cười ha ha, dương dương đắc ý.

“Chơi vui không?” Đường Hi hỏi.

Các nam sinh sợ hết hồn, nhưng thấy sau lưng là một cô gái nhỏ gầy, trên người mặc đồng phục lên lớp của cao trung Nhất Cao, liền biết là một cô gái ngoan ngoãn, lập tức an tâm.

Một nam sinh trong đó còn cười hì hì đi tới, đưa tay về phía vai Đường Hi: “Đúng là chơi rất vui, nhưng cũng ngán. Mỹ nữ, cùng đi chơi không? Quán rượu bên kia chính là nhà anh mở...... A”

Nam sinh còn chưa nói xong, đã thấy Đường Hi trượt cặp xuống tay, tiếp đó cô gái nhỏ như búp bê kia nhấc cặp sách, đạp về phía hắn.

Trong cặp sách Đường Hi ngoài sách giáo khoa với bình nước, còn một đống sách học thêm như cục gạch vừa mới mua, cộng lại ít nhất mười cân, theo quán tính, nam sinh kia bị đồ trên tay cô đập tới, đầu óc lập tức choáng váng, nước mắt túa ra như mưa, ngã xuống.

“......” Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tề Tư Tuệ vô ý thức ấn nhẹ tay, điện thoại liền kết nối: “Bên kia ổn chứ , đây là cảnh sát trung tâm 110, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”

Trong ngõ nhỏ, hai tên nam sinh khác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lập tức không còn tâm tư tán gái, giơ tấm thép trong tay tiến đến.

Đường Hi cười lạnh một tiếng, đem cặp sách đổi sang tay trái, lùi về sau một bước, bắt lấy thanh thép bị đánh tới, một cái bốn lạng đẩy ngàn cân, nam sinh kia mất tự chủ chuyển hướng, đánh về phía đồng bạn của mình.

“Ai ui! Mày làm gì thế! Thấy gái đẹp liền đi không nổi sao?” Đồng bạn bị hắn đánh một gậy vào bên tay trái , đau thấu xương thấu tủy, lập tức chửi ầm lên.

Đường Hi liếc mắt, kiếp trước cô tự tay siêu độ, đánh tan vô số hung thần lệ quỷ, nếu là kĩ thuật không tốt, đến thời gian vẽ phù niệm chú kia cũng không kịp, sớm đã bị lệ quỷ xé nát. Bây giờ đổi cơ thể, mặc dù tố chất kém, nhưng không có nghĩa cô đến kỹ xảo chiêu thức cũng quên, đối phó với mấy học sinh cấp ba vẫn dư xài.

“Hi Hi! Tớ đã báo cảnh sát, cảnh sát 3 phút nữa liền đến!” Cửa hẻm truyền đến tiếng la của Tề Tư Tuệ.

Nghe vậy, hai tên nam sinh không thèm lo cãi nhau nữa, thậm chí ngay cả đồng học của mình vẫn ngồi ở trên đất cũng không để ý, nhấc chân chạy.

Tề Tư Tuệ sợ hết hồn, nhanh chóng né, may mắn hai người kia không dám dừng lại, vượt qua người cô ấy liền chạy tiếp.

“Đàn bà thối, mày biết tao là ai không? Dám đánh tao, bắt đầu từ ngày mai, lão tử mỗi ngày đều đến của nhất cao chặn mày!” Nam sinh bị cặp sách đập đến hôn mê bắt đầu chửi bới.

“Hi Hi, làm sao bây giờ a?” Tề Tư Tuệ chạy tới, một mặt lo nghĩ.

“Tư Tuệ, lại gọi 120, chỗ này có tên bệnh tâm thần mình là ai cũng không biết.” Đường Hi đáp.

“A......” Tề Tư Tuệ mờ mịt có chút thất thố, không biết cô là đang nghiêm túc hay chỉ là đơn thuần châm chọc nam sinh kia.

“Con mẹ nó, mày......” Nam sinh vừa nói một câu ra khỏi miệng, Đường Hi biến sắc.

Cô vẫn cho rằng, hai người có mâu thuẫn, mắng chửi người, đánh người, mặc dù không phải phương thức thích hợp, ít ra có thể lý giải, nhưng liên luỵ với người nhà đối phương chính là hành vi không thể tha thứ.

“Tư Tuệ mau gọi điện thoại!” Đường Hi nói, ngón tay đặt phía sau lưng, vẽ cực nhanh một phù văn.

Miệng nam sinh không sạch sẽ mà mắng chửi người, càng mắng càng khó nghe, nhưng đang mắng thì đột nhiên......

“Meo! Meo? Meo meo meo!”

Chỉ thấy đôi mắt nam sinh trợn tròn, bốn chi chạm đất, trong miệng phát ra toàn tiếng mèo kêu.

Tề Tư Tuệ ngây ra một lúc, không cần thúc giục, lập tức bấm 120.

Muốn nói hắn không có bệnh thì không khả năng !

Nam sinh kia còn lăn lộn trên mặt đất mà kêu meo meo, chỉ chốc lát đã lăn đến mức quần áo trên người vừa dơ vừa thúi, mà một bên khác, mèo trắng bị thương lại giống như trúng tà, liều mạng nhào về phía Đường Hi.

Đường Hi nhấc cặp sách lên, “Đùng” một tiếng liền đem mèo trắng chụp về.

Mèo trắng dù sao cũng bị thương, lập tức không đứng dậy được, chỉ có thể nhìn chằm chằm các cô, phát ra tiếng vang hô hô trong cổ họng.

“Hi Hi cứu mày, mày còn cắn cậu ấy! Quả nhiên mèo hoang chính là bạch nhãn lang nuôi không thân ......

A, đúng vậy, là tôi đi gọi điện thoại 120.” Tề Tư Tuệ nói được một nửa, điện thoại liền kết nối, cô ấy nhanh chóng đi về phía cửa hẻm, báo địa chỉ.

“Để cho bọn họ mang dây thừng trói lên cáng, hoài nghi bệnh nhân có triệu chứng cuồng bạo.” Đường Hi bỏ thêm một câu.

Tề Tư Tuệ giơ một ngón cái OK với cô.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần.

Nam sinh lăn lộn trên mặt đất phảng phất bị tiếng còi cảnh sát kí©h thí©ɧ, dùng tư thế bốn chi chạm đất, nhảy cực nhanh lên tường......

Đương nhiên, thân thể của một nhân loại, chắc chắn không thể giống mèo đơn giản dễ dàng nhảy lên tường, nếu không phải Đường Hi kéo lại, hắn liền đυ.ng chảy máu vỡ đầu .

“Dừng lại!” Hai cảnh sát nhân dân xông đến, nhanh chóng khống chế nam sinh.

“Chú cảnh sát tốt.” Đường Hi đeo cặp sách về vai phải, khéo léo bước qua nói: “Là chúng cháu báo cảnh, phát hiện có người ngược đãi động vật, chúng cháu tiến hành khuyên can hắn còn động thủ...... Bất quá sau đó chúng cháu mới phát hiện hóa ra là người bị bệnh thần kinh.”

Không cần tiến hành hỏi thăm gì cũng biết, nhìn bộ dạng không khai thông còn đang cắn loạn của nam sinh kia trong tay hai cảnh sát nhân dân, hắn không phải bệnh tâm thần thì còn là ai?

“Chúng cháu đã gọi 120 , xe cứu thương 5 phút liền đến.” Tề Tư Tuệ nhút nhát trốn ở sau lưng Đường Hi nói.

“Các cháu làm rất tốt, nhưng dám làm việc nghĩa thì cũng phải chú ý an toàn của chính mình.” Cảnh sát nhân dân lưu tên các cô trên điện thoại, lại ôn hòa khuyên bảo vài câu, liền cho các cô về nhà.

Tề Tư Tuệ cơ hồ cả một đường chạy chậm năm tay Đường Hi đến cách trạm xe buýt trăm thước mới thở phào nhẹ nhõm, oán hận nói: “Thế mà gặp phải một cái tên bị bệnh tâm thần, thực sự làm tớ sợ muốn chết.”

Đang nói chuyện, một chiếc xe cứu thương cực nhanh vụt qua trước mặt hai người.

"Đúng là không may mắn .” Đường Hi tiễn cô ấy lên xe buýt, cười híp mắt vẫy tay.

Quay người lại, đã thấy trong góc tường không xa, con mèo trắng vừa rồi gắt gao nhìn chằm chằm Đường Hi.

Đường Hi đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt mèo trắng, cảnh cáo: “Anh nếu dám cào tôi, thì chuẩn bị cả đời làm mèo đi!”

Mèo trắng nghe vậy, cứng ngắc lại, liền nằm trở về.

“Lúc này mới ngoan.” Đường Hi thỏa mãn sờ sờ đầu nó, vẻ mặt thành thật, “Tôi cảm thấy, các anh ngược đãi động vật, chính là không đánh vào người mình thì không biết cái gì gọi là đau. Cho nên tôi nhường anh cảm nhận một chút, biết động vật lang thang sống sót khó khăn thế nào, về sau liền sẽ hiểu được việc tôn trọng sinh mệnh .”

“Meo!”

“Không quan hệ, thời gian hiệu quả của cái thuật trao đổi linh hồn này chỉ có 12 cái, a không, 24 giờ, ngày mai giờ này sẽ tự động đổi trở về .” Đường Hi nói tiếp.

“Meo meo meo!!!”

“Tôi lại không hiểu tiếng mèo, bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ cũng vô dụng.” Đường Hi lại xoa xoa nó, cười tủm tỉm, “Bất quá, niệm tình nhắc nhở một câu, trong ngày này, anh cần phải bảo vệ tốt cơ thể này a, nếu thể xác con mèo này chết, thì linh hồn trong cơ thể nó sẽ tiêu tan, liền không về được nữa nha.”

“Uông!” Đầu đường xuất hiện một con chó đen, kêu một tiếng về phía bên này.

Mèo trắng cả người lập tức nổ tung, không đoái hoài tới chân sau đang thương, nhanh chân lảo đảo chạy.

Con chó kia vốn chỉ tò mò, nhưng mèo trắng chạy, nó càng hưng phấn, bất chấp nữ chủ nhân nó sau lưng kêu to, một mực kêu “Gâu gâu” đuổi theo.

Đường Hi đứng dậy, nhún vai, tâm tình vui vẻ.

Một nhân loại có não mèo, dù ngu xuẩn thế nào, cũng không đến mức một ngày ngắn ngủi trong trung tâm thành thị đem chính mình giày vò đến chết.

Đường Hi luôn cho rằng, không có kinh nghiệm giống nhau, mà nhắc đến chuyện cảm động lây thì chính là đánh rắm. Cho nên cô đặc biệt phát minh ra cái thuật trao đổi linh hồn này, để cho đối phương chân chính cảm nhận thế nào là “Cảm động lây”. Chính bản thân mình đau qua mới có thể nhớ kỹ tư vị đau, bằng không, diễn ra trên người người khác , luôn luôn là câu chuyện, chỉ có đến lượt bản thân mình, mới gọi là sự cố.

Đương nhiên, ngày mai nam sinh kia tỉnh lại ở bệnh viện tâm thần, nếu nói với bác sĩ : “Có cái nữ sinh tráo đổi linh hồn tôi với mèo”, vậy thì lại không tốt, đại khái khi hắn muốn ra ngoài thì phải nằm viện mấy ngày mới có thể ra được .