Chương 2: Nói chuyện phiếm kẻ huỷ diệt Đường hi.

Đường Hi đem phòng mình trong ngoài đều kiểm tra một lần, xác định không có đồ dơ bẩn khác, lúc này mới bố trí một pháp trận đuổi quỷ dưới gầm giường, bò lên giường ngủ. Giường rất mềm mại, mang theo mùi hương nhàn nhạt, bất quá, đã ngủ quen trên núi cứng, cô có chút không quen, in dấu bánh rán đã lâu, ném hết gối ôm trên giường xuống, lúc này mới thoải mái một chút.

Tại hoàn cảnh an toàn như vậy, cô mới hoàn toàn kiểm tra tình trạng của bản thân.

Cô hẳn là lấy trạng thái linh hồn mà đi tới thế giới này, chiếm cứ thân thể nguyên chủ, nhưng thân thể này từ trong ra ngoài đều không tìm thấy được bất cứ một tia dấu vết linh hồn của nguyên chủ cũng có chút quái dị. Nếu nguyên chủ đã chết, hồn quy Địa phủ, cô mở mắt liền theo bảo mẫu đi nhà chính, không có khả năng không khác biệt, nêu nguyên chủ không chết, linh hồn của cô ấy đã đi nơi nào?

Những bảo vật lợi hại của thế giới trước kia, tiểu quỷ hay thức thần đều không mang đến, chỉ tồn tại một "Bùa hộ mệnh" duy nhất ở sâu trong chính linh hồn mình nhưng cũng lâm vào ngủ say, gần đây chỉ vọng không thượng, tu vi giảm sút quá nhiều, phiền lòng.

Nghĩ, rốt cuộc chậm rãi ngủ, một giấc này liền ngủ thằng tới hoàng hôn.

Trên tường đồng hồ thiên sứ đáng yêu điểm năm giờ.

Đường Hi lười biếng duỗi eo, rời giường mở tủ quần áo, một lúc lâu sau mới lấy ra một kiện váy đai đeo liền áo màu trắng tơ tằm đơn giản nhất, lại lấy nội y mới vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo.

Trong gương chiếu ra, gương mặt này cũng giống cô đến bảy tám phần, chỉ bới vì sinh hoạt vất vả, làn da không được trắng như cô, tóc cũng ảm đạm, bất quá trụ cột tốt, nuôi lại mấy tháng liền khôi phục.

Lúc đi ra nhìn chung vẫn còn có nửa giờ.

Đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, gian phòng này của cô đối diện đình viện, nháy mắt, quỷ thủy trong suối phun, nữ quỷ mặc áo cưới trên xích đu, quỷ treo cổ dưới tàng cây đều ngẩng đầu nhìn lại đây, mèo quýt trên tàng cũng kêu một tiếng.

Đường Hi sờ sờ cằm, đây là ý tứ biết cô có thể nhìn thấy bọn họ? Nhưng cho dù hôm này trời đầy mây, không có mặt trời, nhưng giữa ban ngày lại có thể gặp quỷ, thế giới này quả nhiên rất kì quái!

Quỷ phổ thông không thể rời nơi tử vong quá xa, tựa như con quỷ thủy, rõ ràng chính là chết đuối trong suối phun. Nhưng mà chiều sâu áo nước kia vẫn chưa tới đầu gối của người trưởng thành, nói đến trẻ con chết đuối cũng thế, cô gái lớn như vậy chết đuối sao có thể là ngoài ý muốn? Cũng không biết Đường gia có biết suối phun nhà mình có người chết đuối hay không nhưng khả năng cao là không biết, bằng không bảo mẫu kia sẽ không chủ động tiếp cận suối phun.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen hình gia trường lái vào, vẫn luôn ngừng đến sân nhà chính.

Đường Hi không biết những hãng xe kia, chỉ biết khẳng định là xe rất quý, cô không vừa lòng là, nếu xe có thể đi vào, vì sao trước đó cô phải cõng cặp sách nặng như vậy từ cổng lớn đi vào?

Cửa xe vừa mở ra, hai thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục học sinh bước xuống, vừa đi vừa cười, thiếu niên hình như là nói cái gì đó, chọc thiếu nữ đuổi theo đánh hắn.

Đường Hi cười nhạo, buổi chiều còn tưởng Đường Chiêu là lãnh khốc gì đâu, hóa ra là lười cười với cô a~

Tiện tay đem tóc triệt, cô lấy một tấm bảng mẫu đơn từ trong túi sách ra, cầm xuống lầu.

Tại ở giữa cầu thang liền nghe được tiếng cười nói phía dưới.

Bàn ăn dài đã bày xong các món mỹ thực tinh tế, Đường Chấn Anh ngồi ở ghế chủ vị, cầm cái tờ báo cứng ngắc xoát đọc, quỷ xui xẻo trên vai phẩng phất rất ngạc nhiên, cũng thò đầu lại ngó dọc ngó nghiêng.

Đường Tĩnh nán lại bên cạnh Dương Văn Thu nói giỡn, giọng điều cùng thần thái thân mật, thỉnh thoảng đấu vài câu với Đường Chiêu đối diện, lúc này Đường Trạm sẽ cười híp mắt trấn an hai anh em.

Nhìn qua, người một nhà phi thường hạnh phúc.

Đường Hi chớp chớp mắt, nhấc chân đi qua. Lập tức, tiếng nói cười phảng phất như bị ấn nút tạm dừng, hoặc là nửa đường kẹt bối cảnh âm trò chơi, quái dị không nói lên lời.

"Hi Hi nghỉ ngơi tốt chứ? Nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.” Dương Văn Thu vội vàng nói.

Đường Tĩnh cũng lặng lẽ đánh giá chị gái nhiều thêm này.

Một tuần trước, cô đột nhiên nhận được thông báo, mình không phải con gái ruột của Đường gia, chỉ là bị ôm sai. Khi đó, cả người cô đều sụp đổ, cô làm đại tiểu thư Đường gia mười sáu năm, bất kể là ở trường học hay trong giới thượng lưu của thành phố Giang Nam, cũng bị người khác nói này nói nọ, soi mói các kiểu, cô dùng thời gian mười sáu năm, để mình trở thành minh châu Giang Nam. Nhưng mà, hết thảy đều là giả, cô vốn dĩ phải là con hoang lớn lên ở nông thôn, là cô tu hú chiếm tổ chim khách, tất cả những gì cô có, vốn thuộc về một cô bé khác.

May mắn, mười sáu năm ở chung, chung quy vẫn có tình cảm thâm hậu, cô lấy lui làm tiến, đã khóc qua mấy lần, cha mẹ đối với cô vẫn như trước đây, cũng không đề cập qua chuyện muốn đem cô trở về, anh hai thậm chí còn cùng cô thề cam đoan son sắt, chỉ có một người em gái là cô, tuyệt đối sẽ không phản ứng cái nhà quê mới tơi kia, mới khiến cho nội tâm cô có một điểm dễ chịu.

Hôm nay là ngày Đường Hi về nhà, lần đầu tiên nhìn thấy, Đường Tĩnh thiếu chút nữa cho rằng trên tư liệu viết sai.

Thiếu nữ trước mắt mặc dù có chút gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng dáng người kiên cường, mỗi một bước đi đều giống như đo đạc chuẩn xác, động tác kéo ghế ra ngồi xuống giống nước chảy mây trôi cảnh đẹp ý vui, tư thế ngồi cũng ưu nhã động lòng người, nói là thiên kim tiểu thư danh môn thế gia cũng có người tin, ai có thể nhìn ra được cô là ở nông thôn lớn lên, trước giờ chưa bao giờ học qua lễ nghi, học các loại chương trình nghệ thuật?

Đường Chấn Anh sắc mặt cũng hòa hoãn chút, cũng sợ đứa con gái này bị dưỡng hỏng, không ra gì, làm Đường gia mất mặt.

Cơ thể của Đường Hi thoáng thăm dò phía trước, đem bảng trong tay trong tay đặt xuống trước mặt hắn, rất dứt khoát nói: “Làm phiền ngài ký tên.”

“Cái gì?” Đường Chấn Anh khẽ giật mình, cầm lên nhìn một chút, thì thầm, “Mẫu đơn trọ ở trường? Con nghĩ trọ ở trường? Vì cái gì?”

“Đúng thế, trong nhà không tốt sao? Vẫn là con không thích gian phòng bố trí đúng không?" Dương Văn Thu vội vàng nói.

“Quá xa.” Đường Hi trực tiếp đánh gãy.

“Quá xa?” Người ở chỗ này đều sửng sốt, vì cái này?

"Chị Hi Hi, trong nhà có xe, mỗi sáng sớm sẽ đưa chúng ta đi đến trường." Đường Tĩnh ôn nhu nói, “Chị không cần lo lắng, sẽ không trễ đến , trường học ký túc xá nào có tốt bằng gia đình.”

"Tôi say xe" Đường Hi thuận miệng nói một câu, bưng nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm.

Ân, ít ép, hương vị vẫn được, chỉ là quả cam không thơm ngon bằng chính mình trồng trên núi.

Đường Tĩnh không nói chuyện, hôm nay đã bị trò chuyện chết.

"Ký túc xá trường học các con đều là hai người một phòng, điều kiện cũng kém, sao có thể ở?" Đường Chấn Anh tiện tay đem bảng mẫu đơn để qua một bên, " Cha nhớ bên cạnh chính là tiểu khu Cẩm Hồ uyển, hoàn cảnh không tệ, trị an cũng tốt, ngay tại chỗ đó mua bộ nhà trọ cho Hi Hi a, trùng tu sạch sẽ, trực tiếp có thể vào ở."

“......” Đường Hi giật giật khóe miệng, ban đầu còn tưởng rằng cái lão ba tiện nghi này muốn cho cô theo phòng, cũng cảm thấy không tệ, nhưng mà nghe phía sau, lại là mua a! Đây là mua phòng ốc, nói thật giống như đi siêu thị mua một món đồ chơi, phá hủy hay đóng gói đều có thể chơi.

Thế giới của người có tiền.

Nhìn qua sách Đường Hi rất rõ ràng, lúc này, cô và Đường Tĩnh mâu thuẫn còn chưa có gay gắt, dù sao cũng là con gái ruột, Đường Chấn Anh cùng Dương Văn Thu không phải không áy náy với đau lòng, chỉ có điều hai vợ chồng này dùng phương thức để biểu đạt áy náy đau lòng cũng rất nhất trí, một cái đưa tiền, một cái mua đồ, tựa hồ cảm thấy chỉ cần tiêu tiền trên người cô, liền không có lỗi với cô. Nhưng đối với nguyên chủ mà nói, cô ấy cần không phải tiền, không phải quần áo đồ trang sức, mà là cha mẹ người thân yêu mến, nhưng bọn hắn lần lượt xem nhẹ, bất công, nguyên chủ vốn là tính cách đơn thuần cũng bị bóp méo.

Ít nhất Đường Hi cảm thấy, một đại tiểu thư thật tốt, lại vô cớ chịu mười mấy năm thời gian khổ cực, vất vả được nhận về nhà, cha mẹ anh trai đều đối xửa với người trộm cuộc sống của con gái mình so với nó còn tốt hơn, ngược lại đối với cô ấy lạnh như băng còn khắp nơi ghét bỏ, đổi lại cô cô cũng hắc hóa a, ai lại là thánh mẫu Maria.

“Cha, mẹ, cuối tuần là tiệc tối kỷ niệm kết hôn của hai người, muốn tuyên bố thân phận chị Hi Hi không? Đường Tĩnh cẩn thận từng li từng tí hỏi, giọng nói mang vẻ đáng thương cùng sợ hãi.

Đường Chấn Anh cùng Dương Văn Thu đều ngây người một chút, trong nhà đột nhiên thêm một đứa con gái lớn như thế, lừa gạt sợ chẳng được, khẳng định là lộ cho thân thích, bạn bè làm ăn một cái công đạo, Đường Tĩnh làm sao bây giờ? Trước kia ôm sai hài tử, Đường Tĩnh cũng vô tội , làm con gái bọn họ mười sáu năm, từ nhỏ sủng đến lớn, như thế nào lại cam lòng đẻ cô về sau phải thừa nhận ánh mắt khác thường của người khác ?

“Nếu không thì...... Nói là, cháu gái của cha? Tiểu thúc không phải ở nước ngoài sao?” Dương Văn Thu do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Đường Chấn Anh nhíu nhíu mày, không nói chuyện. Cái người em trai kia của hắn mặc dù người ở nước ngoài, cũng không có kết hôn, người trong vòng đều biết, con gái lớn như vậy từ chỗ nào?

"Vậy nói, tôi là Đường gia thu nuôi cũng được.” Đường Hi nhíu mày.

“Như vậy sao được.” Dương Văn Thu vô ý thức phản bác.

Đường Hi khinh thường bĩu môi, con nuôi cùng cháu gái có khác nhau sao? Không dám nói cô là con gái bọn họ, không phải là sợ Đường Tĩnh bị ủy khuất sao? Rõ ràng là ruột thịt, ngược lại khắp nơi nhắc cái ngoại lai kia. Tất nhiên không nỡ Đường Tinh, vậy cũng chớ nhận Đường Hi a.

Cô ầm giấy lên khăn lau miệng, tiếp tục nói: “Cái gì đều được, chỉ có một điểm —— Nãi nãi tôi, a, cũng là nãi nãi Đường Tĩnh, mặc dù trong nhà nghèo, nhưng cũng là nhà đứng đắn, đừng để tôi nghe được bất cứ cái lồi đồn con gái riêng nào, để cho lão nhân gia bà ấy chết đều không bình yên.”

“Cô làm sao nói chuyện như vậy?” Đường Chiêu “Ba” một tiếng vỗ một chưởng trên bàn.

Đường Tĩnh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngón tay nắm chặt váy của mình, biểu lộ một bộ muốn khóc không khóc.

“Như thế nào, tôi nói sai? Đây không phải là bà nội ruột cô?” Đường Hi quay đầu đi xem Đường Tĩnh, một mặt vô tội.

Đường Tinh gắt gao cắn răng, không có cách nào trả lời. Giám định ruột thịt đã chứng minh hết thảy, Đường gia nguyện ý tiếp tục xem cô như con gái nuôi là một chuyện, nhưng cô nếu phủ nhận quan hệ máu mủ chính mình, vậy thì khác ngại bần thích giàu.

“Tốt.” Đường Chấn Anh tức giận nói, “Tinh Tinh cùng Hi Hi là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm , liền nói trước kia con chính là song bào thai, trong hỏa hoạn bị lạc mất, bây giờ mới tìm về."

Giả thuyết đương nhiên cũng có sơ hở, bất quá mười sáu năm trước còn không có toàn bộ giấy làm việc, trận lửa lớn đó đốt rụi toàn bộ sản khoa cao ốc, rất nhiều tư liệu thiếu sót, ngay lúc đó bác sĩ y tá cũng không lưu lại mấy người, Đường gia có quyền thế có tiền, muốn làm chuyện tay chân vẫn rất dễ dàng.

"Tùy tiện a, tôi ăn no rồi.” Đường Hi rất thờ ơ đứng lên đi lên lầu, “Tôi trước tiên đi ôn bài .”

“......” Người Đường gia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ngồi qua vị trí.

Bát cơm rỗng, trên bàn còn một cặp xương cá cùng xương sườn xào chua ngọt, cứ như vậy mất một lúc, trên bụng cô chẳng lẽ có cái khóa kéo, kéo xuống đem cơm đổ vào sao?