Chương 13

“A......” Tề Tư Tuệ mờ mịt có chút thất thố, không biết cô là đang nghiêm túc hay chỉ là đơn thuần châm chọc nam sinh kia.

“Con mẹ nó, mày......” Nam sinh vừa nói một câu ra khỏi miệng, Đường Hi biến sắc.

Cô vẫn cho rằng, hai người có mâu thuẫn, mắng chửi người, đánh người, mặc dù không phải phương thức thích hợp, ít ra có thể lý giải, nhưng liên luỵ với người nhà đối phương chính là hành vi không thể tha thứ.

“Tư Tuệ mau gọi điện thoại!” Đường Hi nói, ngón tay đặt phía sau lưng, vẽ cực nhanh một bùa văn.

Miệng nam sinh không sạch sẽ mà mắng chửi người, càng mắng càng khó nghe, nhưng đang mắng thì đột nhiên......

“Meo! Meo? Meo meo meo!”

Chỉ thấy đôi mắt nam sinh trợn tròn, bốn chi chạm đất, trong miệng phát ra toàn tiếng mèo kêu.

Tề Tư Tuệ ngây ra một lúc, không cần thúc giục, lập tức bấm 120.

Muốn nói hắn không có bệnh thì không khả năng !

Nam sinh kia còn lăn lộn trên mặt đất mà kêu meo meo, chỉ chốc lát đã lăn đến mức quần áo trên người vừa dơ vừa thúi, mà một bên khác, mèo trắng bị thương lại giống như trúng tà, liều mạng nhào về phía Đường Hi.

Đường Hi nhấc cặp sách lên, “Đùng” một tiếng liền đem mèo trắng chụp về.

Mèo trắng dù sao cũng bị thương, lập tức không đứng dậy được, chỉ có thể nhìn chằm chằm các cô, phát ra tiếng vang hô hô trong cổ họng.

“Hi Hi cứu mày, mày còn cắn cậu ấy! Quả nhiên mèo hoang chính là bạch nhãn lang nuôi không thân ......

A, đúng vậy, là tôi đi gọi điện thoại 120.” Tề Tư Tuệ nói được một nửa, điện thoại liền kết nối, cô ấy nhanh chóng đi về phía cửa hẻm, báo địa chỉ.

“Để cho bọn họ mang dây thừng trói lên cáng, hoài nghi bệnh nhân có triệu chứng cuồng bạo.” Đường Hi bỏ thêm một câu.

Tề Tư Tuệ giơ một ngón cái OK với cô.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần.

Nam sinh lăn lộn trên mặt đất phảng phất bị tiếng còi cảnh sát kích thícɧ, dùng tư thế bốn chi chạm đất, nhảy cực nhanh lên tường......

Đương nhiên, thân thể của một nhân loại, chắc chắn không thể giống mèo đơn giản dễ dàng nhảy lên tường, nếu không phải Đường Hi kéo lại, hắn liền đυ.ng chảy máu vỡ đầu .

“Dừng lại!” Hai cảnh sát nhân dân xông đến, nhanh chóng khống chế nam sinh.

“Chú cảnh sát tốt.” Đường Hi đeo cặp sách về vai phải, khéo léo bước qua nói: “Là chúng cháu báo cảnh, phát hiện có người ngược đãi động vật, chúng cháu tiến hành khuyên can hắn còn động thủ...... Bất quá sau đó chúng cháu mới phát hiện hóa ra là người bị bệnh thần kinh.”

Không cần tiến hành hỏi thăm gì cũng biết, nhìn bộ dạng không khai thông còn đang cắn loạn của nam sinh kia trong tay hai cảnh sát nhân dân, hắn không phải bệnh tâm thần thì còn là ai?

“Chúng cháu đã gọi 120 , xe cứu thương 5 phút liền đến.” Tề Tư Tuệ nhút nhát trốn ở sau lưng Đường Hi nói.

“Các cháu làm rất tốt, nhưng dám làm việc nghĩa thì cũng phải chú ý an toàn của chính mình.” Cảnh sát nhân dân lưu tên các cô trên điện thoại, lại ôn hòa khuyên bảo vài câu, liền cho các cô về nhà.

Tề Tư Tuệ cơ hồ cả một đường chạy chậm năm tay Đường Hi đến cách trạm xe buýt trăm thước mới thở phào nhẹ nhõm, oán hận nói: “Thế mà gặp phải một cái tên bị bệnh tâm thần, thực sự làm mình sợ muốn chết.”

Đang nói chuyện, một chiếc xe cứu thương cực nhanh vụt qua trước mặt hai người.

"Đúng là không may mắn .” Đường Hi tiễn cô ấy lên xe buýt, cười híp mắt vẫy tay.

Quay người lại, đã thấy trong góc tường không xa, con mèo trắng vừa rồi gắt gao nhìn chằm chằm Đường Hi.

Đường Hi đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt mèo trắng, cảnh cáo: “Anh nếu dám cào tôi, thì chuẩn bị cả đời làm mèo đi!”

Mèo trắng nghe vậy, cứng ngắc lại, liền nằm trở về.

“Lúc này mới ngoan.” Đường Hi thỏa mãn sờ sờ đầu nó, vẻ mặt thành thật, “Tôi cảm thấy, các anh ngược đãi động vật, chính là không đánh vào người mình thì không biết cái gì gọi là đau. Cho nên tôi nhường anh cảm nhận một chút, biết động vật lang thang sống sót khó khăn thế nào, về sau liền sẽ hiểu được việc tôn trọng sinh mệnh .”