Chương 1: Huyền Môn Đường Hi

Đường Hi cảm thấy rất vi diệu, coi như cô đem tổ sư gia truyền phá hủy bằng một tấm phù, cũng sẽ không hoa mắt lên, đã đến một nơi xa lạ trong đầu còn có rất nhiều đoạn kí ức của người khác đi.Bởi vì nhàm chán, cô ở trên mạng đọc rất nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, vừa lúc có một quyển sách cũng có nữ phụ tên Đường Hi, nhiều kí ức nửa đời trước trong đầu hoàn toàn ăn khớp nên cô đoán là đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình này, thay thế nữ phụ Đường Hi?

Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, đây là màn mở đầu tiểu thuyết kia.

Mười sáu năm trước, mẹ nguyên chủ sinh tại bệnh viên thị trấn, bởi vì sinh non nên em bé có thể chất yếu, phải đưa vào l*иg ấp, không khéo bệnh viện lại phát sinh hỏa hoạn, vì hỗn loạn nên y tá nhầm em bé, dẫn đến nữ chủ Đường Tĩnh không hề có qua hệ ruột thịt được mang về Đường gia làm thiên kim tiểu thư, còn thiên kim tiểu thư chân chính Đường Hi tại hỏa hoạn mà bố mẹ đều qua đời, bà nội dựa vào tiền bồi thường hỏa hoạn mà nuôi cô lớn lên, mười sáu năm sau mới vì một việc ngoài ý muốn được Đường gia tìm thấy, mang về thành phố Giang Nam.

Đường Hi bất mãn quyệt miệng. Không thể lại xuyên sớm trong chốc lát sao? Cô nhất định sẽ tránh xa, không đi trêu trọc một nhà ba người này!

"Đường Hi tiểu thư, thỉnh đi bên này."Thắt lưng bảo mẫu dẫn đường phía trước thẳng tắp, cằm có chút ngẩng lên, tuy rằng từ ngữ được dùng có chút khách khí nhưng giọng nói lại cứng ngắc, mỗi một âm đều lộ ra một sự khinh bỉ nồng đậm.

"A" Đường Hi nhàm chán lên tiếng, đi nhanh vài bước, nhưng khi mắt xẹt qua suối phun thì cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.

Chỉ thấy từ gạch sứ trắng tinh trong ao, một con quỷ thủy ướt sũng chậm rãi trồi lên, làn da trắng bệnh nhăn nheo do bị ngâm nước, đôi mắt không có tròng trắng cứng nhắc nhìn qua, mái tóc đen dài giống như hải tảo, suối phun còn không ngừng phun ra thủy thảo. Nó cứ thế nửa người dưới ngâm trong nước, nửa người trên ghé xuôi theo trì, thủy châu tanh hôi theo hai cánh tay khô gầy mà chảy xuống mặt đất.

"Đường Hi tiểu thư, nhà chính ở phía trước, đừng để cho mọi người phải đợi lâu."Bảo mẫu bất mãn xoay đầu lại.

Đường Hi không để ý , chỉ cảm thấy tò mò. Thế giới của cô, bởi vì thành thị phát triển và Huyền Môn tồn tại, yêu ma quỷ quái tại đô thị cơ bản đều đã tuyệt tích, chỉ có chạy vào rừng núi sâu thẳm mới có thể bắt được một, hai con. Nhưng nơi này.....cái ao nước này chẳng lẽ có lão quỷ thủy ???

Bảo mẫu chán ghét nhíu mày, nhìn theo ánh mắt cô, không khỏi có chút kinh ngạc, liền đi qua, sờ gạch sứ bên cạnh cái ao, nói thầm: "Tại sao lại rỉ nước? Không phải cuối tuần trước mới mời người qua tu sửa lại sao."

"......" Đường Hi giật giật khóe miệng, nhìn bảo mẫu móc móc đầu thủy quỷ, suy nghĩ không biết nên nói cho bà một tiếng, hành động này quá không lễ phép rồi.

"Thôi, ngày mai lại gọi người đên sửa đi."Bảo mẫu rùng mình một cái, trong lòng có chút không thoải mãi, nhưng khi đối mặt với Đường Hi thì đổi lại khuôn mặt ngạo mạn, "Đường Hi tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi."

Đường gia là thủ phú Giang Nam, tòa biệt thự này lớn đến thái quá, từ cổng lớn đến chủ trạch phải đi mười phút.

Đường Hi quả thực nhân sinh không còn gì luyến tiếc, suối phun có quỷ thủy, dưới tàng cây treo cổ quỷ, xích đu lắc lư không phải tại gió mà có một nữ quỷ mặc váy hồng ngồi ở trên, trên tường vây kia lại có mèo quýt nhỏ xinh nhìn, cái đuôi dài hai mét kèm theo sương đen....

Người Huyền Môn trung gian ở thế giới này đều chết hết rồi sao? Lại có thể để nhiều quỷ như vậy ở bên ngoài tự do tự tại lắc lư, cùng người sống chia sẻ một toà trạch viện! Còn có Quỷ sai đâu? Không làm việc?

Nhưng mà bộ dạng cô hết nhìn đông lại nhìn tây bị bảo mẫu nhìn thấy hết, đây chính là dân nhà quê từ nông thôn đến, thượng không được mặt bàn, làm cho Đường gia bị mất mặt!

Vào đại sảnh, người Đường gia trừ Đường Tĩnh còn đang lên lớp thì toàn bộ đều ở đây cả. Cha Đường Chấn Anh, mẹ Dương Văn Thu, còn có hai anh trai nguyên chủ, anh cả Đường Trạm tốt nghiệp đại học đã vào công ty Đường Gia, anh hai Đường Chiêu là sinh viên năm hai đại học Giang Nam. Mặt khác, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc tây trang đeo giày da. Đường Hi nghĩ, căn cứ từ trong sách ra thì người này hẳn là trợ lý tư nhân Trương Tử Tu của Đường Chấn Anh.

Nhìn một vòng trong đại sảnh, Đường Hi hơi nhíu mi, theo bản năng không thích cái nơi này lắm.

Sàn đá cẩm thạch thuần trắng soi rõ bóng người, đèn thủy tinh hoa lệ rực rỡ lấp lánh xoay quanh hai bên cầu thang đi lên tầng hai, liên kết chống đỡ bốn cây cột đều Bàn Long họa phượng.

Đây chính là phú hào xa xỉ cao nhất, chỉ là.....Xem tới cũng quá lạnh, không giống nhà ở.

"Đây chính là Hi Hi? Nhanh, mau tới đây!" Dương Văn Thu vừa nhìn thấy cô, kích động đứng lên.

Đường Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thời điểm đọc sách nhanh như gió, chỉ nhìn nội dung cốt truyện, đối với nhiều chi tiết đều không để ý, nhưng chính mình gặp phải, lại cảm thấy có chút cảm giác không thích hợp.

Muốn nói đến tình cảm ruột thịt của Dương Văn Thu đối với con gái mất tích bây giờ tìm được, thì bà trang điểm cùng tạo kiểu tóc, ít nhất là hai giờ đã có thể hoàn thành tốt nhưng lại bảo tài xế với bảo mẫu đi đón người? Đường Chấn Anh bên cạnh cứ nửa phút lại xem đồng hồ một lần, Trương trợ lý cũng là bộ dạng vội vàng nhưng không dám thúc dục, Đường Hi càng không biết nói gì. Có chuyện thì đi đi, dù sao tâm cũng không để ở đây, cứ phải cưỡng ép chính mình người trang nghiêm giả dáng cha con tình thâm.

Đường Trạm cùng Đường Chiêu cũng chả cần nói, một người mở laptop ra gõ chữ, một người lại cúi đầu chơi di động, ai cũng không để tâm đến em gái vất vả trở về dù chỉ một chút.

Đường Hi cảm thấy đáy lòng mình hiện lên một tia ủy khuất cùng phẫn nộ, nhưng đó không phải tâm trạng của cô mà là nguyên chủ. Cô thở dài, vì nguyên chủ mà cảm thấy không đáng giá thay.

Đường Hi trong sách mất ăn mất ngủ mà học tập kiến thức nhân sinh cùng cô mười sáu năm hoàn toàn bất đồng, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng mỗi người, chỉ mong có một ngày có thể dung nhập vào cái nhà này. Nhưng mặc kệ có cố gắng thế nào, bọn họ vẫn như cũ ghét bỏ nguyên chủ làm Đường gia mất mặt. Trong lòng bọn họ chẳng phải Đường Tĩnh mới là đại tiểu thư Đường gia chân chính làm bọn họ kiêu ngạo, nhận sự giáo dục tốt nhất, ưu tú trong cuộc sống mà lớn lên sao?

Có thể mặc bộ váy Milan mới nhất tại tuần lễ thời trang, cầm đàn dương cầm ưu nhã, ai lại nguyện ý chạy sô đi làm việc để kiếm phí sinh hoạt tháng sau.

"Tốt, Hi Hi đã về nhà, về gia đình sau những ngày dài xa cách" Đường Chấn Anh đứng dậy vỗ bả vai vợ, nói thêm :"Công ty hiện tại có việc, phải lập tức đến, A Chiêu con buổi chiều nhớ về, buổi tốt cùng cả nhà ăn một bữa cơm."

"Đã biết" Đường Chiêu cũng không ngẩng đầu lên.

" Đến đây, Hi Hi mẹ mang con đi xem phòng mình." Dương Văn Thu thân thiết lôi kéo tay Đường Hi lên tầng hai.

Thân thể Đường Hi cứng ngắc, cũng từ từ thả lỏng, một bên lên lầu, một bên quay đầu nhìn.

Đường Chấn Anh mang theo Trương Tử Tu vội vàng đi ra ngoài, có thể thấy mơ hồ sau lưng hắn là một đoàn đồ vật màu đen tuyền.

Là quỷ xui xẻo, tám phần là công ty đã xảy ra chuyện đi, bất quá quỷ xui xẻo kia hẳn là vừa hình thành, không tạo được bao nhiêu tổn hại, sẽ không tổn thương gân cốt, không cần xử lý.

"Hi Hi, con nhìn, phòng đều là mẹ bố trí, con có thích hay không?" Dương Văn Thu mở môt căn phòng lầu hai ra.

Đường Hi đau mắt nhìn .

Tốt lắm......là màu hồng phấn!

Bức màn và nội thất đều có màu hồng nhạt, một chiếc giường công chúa lớn cùng với đống con gấu bông hình mèo Katy lớn nhỏ, đều là số lượng có hạn, bảng giá còn chưa cắt.

Một bên khác, Dương Văn Thu mở tủ quần áo, đem vật giống như vật quý đẩy qua chỗ cô: " Quần áo cho con đều chuẩn bị tốt, trước tiên đem những thứ rác kia ném đi đã."

Đường Hi đỡ trán, một ngăn tủ đủ các loại váy lớn nhỏ, vừa nhìn liền thấy xa xỉ, nhưng mà loại váy Charlone màu trắng mịn, váy bồng Lolita đặc biệt, lấy nguyên chủ người lớn lên trong sơn thôn nhỏ, mặc cái loại quần áo này vào khó trách bị bạn bè cười nhạo quê mùa không giả được thành công chúa. Nhất là khi bên cạnh còn có Đường Tĩnh ưu nhã so sánh.

"Tới thử đi!" Dương Văn Thu tiện tay cầm ra một âu phục nhỏ màu nhạt viền ren ướm lên người cô, lại nhìn cái áo sơ mi quần bò rẻ tiền cô mặc trên người ghét bỏ nhíu mày.

" Con mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đã" Đường Hi nhanh chóng nói.

"Được rồi" Dương Văn Thu đang hứng thú lại bị trút một chậu nước lạnh, cũng lạnh xuống, đặt quần áo lên trên giường, "Sáu giờ ăn cơm chiều, nhớ thay quần áo mới rồi xuống ăn."

"Con biết" Đường Hi thuận lên tiếng, đem người tiễn đi, lập tức đóng cửa.

Nhưng mà, nhìn một vòng căn phòng tràn ngập tâm tư thiếu nữ này, cô trợn măt, đem cặp sách trên vai đặt xuống một góc hẻo lánh, kéo ghế dựa trước bàn rồi ngồi xuống, thuận tay mở ngăn kéo.

"Ba!" Ngăn kéo bị đẩy trở về một cách nặng nề.

"Thùng"

"Đông đông!"

Ngăn kéo run run, phẩng phất như bị dọa sợ, phát ra thanh âm quỷ dị.

Đường Hi trừng ngăn kéo, một lúc lâu không nói chuyện.

"Thùng đông đông!" Ngăn kéo nhảy được càng nóng nảy hơn.

Đường Hi hưng tợn kéo ngăn kéo ra, dùng hai ngón tay sờ, lôi ra được một con rối nhỏ, tay phải nhanh chóng vẽ ra một đạo phù trên không trung đánh vào cơ thể con rối.

"Phốc" Con rối ngã bất động trên bàn, tựa như một món đồ chơi phổ thông, lại còn là loại làm thủ công đặc biệt thô ráp kia.

"Thật là, đây ruốt cuộc là cái thế giới gì, từ đâu ra nhiều quỷ như thế a!"Đường Hi đem con rối ném về ngăn kéo, dùng lực tạo ra phóng ấn cấp ba trên ngăn kéo.

Rõ ràng tiểu thuyết chính là kịch bản ngôn tình cẩu huyết, hoàn toàn không nhắc tới một chút sự kiện linh dị, cô chình là tò mò, nếu nguyên bản có quỷ tồn tại, nguyên chủ trong Đường gia là tột cùng như thế nào bình an lớn lên?