"Ô ô ——" Bà Thù xoay người nhào vào trong lòng ngực chồng, rớt nước mắt, "Đều đã qua một ngày, em sợ con bé……"
"Sẽ không!" Thù Kiến Dân giấu sầu lo trong lòng, "Đừng nói lời không may mắn."
Một trận tiếng đập cửa vang lên, trợ lý của Thù Kiến Dân đi đến, nói: "Thù tổng, đã điều tra được, tiểu thư mấy ngày trước đi cùng mấy người bạn đến nghĩa địa thám hiểm, mấy ngày nay các cô ấy đều lục tục đã xảy ra chuyện, cũng giống tiểu thư vô cớ hôn mê bất tỉnh, chỉ có một người không bị làm sao."
Bà Thù đình chỉ khóc thút thít, xoa xoa nước mắt: "Có ý tứ gì? Trợ lý Thường, anh là định nói Như Tuyết dính chọc thứ dơ sao?"
Thù Kiến Dân vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô bình tĩnh, nhìn về phía trợ lý Thường: "Anh vừa rồi nói có một người ngoại lệ, là ai?"
"Con gái lớn của Chúc Khôn Quốc —— Chúc Cảnh Tịch."
Thù Kiến Dân như suy tư gì: "Trước gọi con bé tới hỏi tình huống một chút."
Chúc Cảnh Tịch rất nhanh đã bị gọi tới bệnh viện, vẻ mặt mờ mịt nhìn người trong phòng bệnh: "Cháu chào hai bác, hai bác tìm cháu tới nơi này có việc gì sao?"
Ánh mắt bà Thù gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cảnh Tịch, bác hỏi cháu, mấy ngày hôm trước cháu cùng Như Tuyết và các bạn có phải đi đến nghĩa địa hay không, các cháu ở kia làm cái gì?"
Trong lòng Chúc Cảnh Tịch "Lộp bộp" một chút, là ai nói lộ ra sao? Thù Như Tuyết đã minh xác cảnh cáo các cô không được nói ra ngoài.
Thù Kiến Dân nhìn ra cô do dự, chỉ chỉ con gái trên giường: "Như Tuyết cùng mấy người bạn khác của cháu hiện tại đã xảy ra chuyện, cháu biết cái gì thì đừng thế mấy đứa nó che giấu, nhất định phải nói cho bác!"
Chúc Cảnh Tịch sau đó mới phát hiện Thù Như Tuyết nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, không dám giấu diếm nữa, thành thành thật thật nói ra hết thảy.
Hóa ra là mấy người các cô kỳ nghỉ ở nhà lâu, nhàn đến nhàm chán, liền muốn đi tìm kí©h thí©ɧ, tối muộn chạy đến nghĩa địa thử gan, còn qua một đêm.
"Các cháu ở kia đến tột cùng đã làm cái gì?" Bà Thù có chút tức giận, cô không nghĩ tới con gái ở trước mặt luôn luôn ngoan ngoãn thế nhưng làm ra chuyện khác người như vậy.
Chúc Cảnh Tịch có chút chột dạ quấy ngón tay: "Chúng cháu ở kia nhảy Disco, kể chuyện ma, còn chơi đĩa tiên."
Bà Thù quả thực bị chọc giận cười: "Ở nghĩa địa kể chuyện ma, chơi đĩa tiên, các cháu đây là ngại mệnh chính mình quá dài đi!"
Chúc Cảnh Tịch súc đầu không dám nói tiếp nữa.
"Có thể nói cho bác vì sao chỉ có cháu không xảy ra việc gì không?" Thù Kiến Dân nhìn cô hỏi, tận lực hòa hoãn ngữ khí, "Cháu đừng hiểu lầm, bác không có ý chỉ trích cháu, chỉ muốn biết có phải cháu gặp được cao nhân hay không?"
Chúc Cảnh Tịch theo bản năng sờ sờ cái trán, nghĩ tới lời nói của Giang Nhất Niệm ngày đó, do dự kể ra việc này.
Vợ chồng Thù Kiến Dân liếc nhau, bà Thù thử nói: "Hay thử mời cô ấy đến xem?"
Thù Kiến Dân đồng ý đề nghị của vợ, nhìn về phía Chúc Cảnh Tịch, "Vậy phiền toái cháu gọi điện thoại cho chị cháu, mời chị cháu ấy tới một chuyến."
Chúc Cảnh Tịch vội gật đầu không ngừng, gọi điện thoại cho Giang Nhất Niệm, điện thoại rất nhanh đã chuyển được.
"Làm sao vậy?"
"Chị Nhất Niệm, lần trước chị nói em bị âm hồn nguyền rủa là thật chăng?" Tâm tình của Chúc Cảnh Tịch thập phần phức tạp, lúc ấy cô còn tưởng rằng đầu óc của chị họ hư rồi, mới có thể nói hươu nói vượn như vậy.
"Đối phương lại tìm tới cửa sao?" Giang Nhất Niệm không đáp hỏi lại, "Không nên chứ, chị đã họa trận pháp cho em, hẳn là có thể ngăn cản âm hồn tiếp cận em."