Chương 7: Thân thế

"Mẹ là sợ truyền đi ra ngoài không dễ nghe." Giang Nhất Niệm biết rõ cá tính của mẹ đẻ cô, mẹ cô cãi nhau với Chúc Càn Quốc như vậy, tuyệt không phải bởi vì tình thương của mẹ tràn lan, hơn phân nửa là có người sau lưng nói mẹ cô, rốt cuộc mẹ cô cũng là người phụ nữ xem trọng mặt mũi, vì mặt mũi của chính mình, ngay cả con gái bảo bối cũng phải xếp hàng ở sau.

Chúc Cảnh Tịch trầm mặc một lát, thử hỏi: "Chị chẳng lẽ thật sự cam tâm nhường Chúc gia cho Chúc Dịch Hoan như vậy sao? Rõ ràng chị mới là thiên kim chính quy của Chúc gia, chị ta chỉ là hàng giả mà thôi!"

Giang Nhất Niệm nhìn cô một cái, cô kỳ thật vẫn luôn biết chút tâm tư này của Chúc Cảnh Tịch, cô ấy chơi với chính mình, ngoại trừ là bởi vì hai cô tình cảnh tương tự, một tầng nguyên nhân khác là hy vọng cô tranh đoạt gia sản cùng Chúc Dịch Hoan, sau khi thành công kéo cô một phen.

Bởi vì em gái của cô ấy đã là tuỳ tùng trung thành của Chúc Dịch Hoan, đối phương lại chán ghét cô như vậy, làm cô ở chỗ Chúc Dịch Hoan không có bất luận cơ hội gì, cho nên mới đánh chủ ý tới trên người Giang Nhất Niệm đột nhiên xuất hiện.

Nhưng Giang Nhất Niệm trước nay cũng chưa nghĩ tới những thứ này, trước kia không có, về sau liền càng sẽ không, cô lắc lắc đầu: "Chị cùng Chúc gia đã không có bất luận quan hệ gì, về sau sẽ không trở về, chính em hãy chiếu cố chính mình cho tốt, thật sự không chịu nổi thì cứ dọn ra sống một mình đi."

Chúc Cảnh Tịch cúi đầu không nói lời nào, cô không có nghĩ thoáng như Giang Nhất Niệm, rõ ràng mẹ cô mới là người vợ mà ba cô cưới hỏi đàng hoàng, chính mình lại bị tiểu tam và con gái của tiểu tam đạp xuống dưới chân, sống thành một cái chê cười.

Cô vốn trông cậy Giang Nhất Niệm có thể cùng cô chung kẻ địch, thay đổi hiện trạng, không nghĩ tới một hồi hôn nhân làm cô rời khỏi vũng bùn Chúc gia này, chính mình lại một mình.

Nghĩ đến đây, chúc Cảnh Tịch có một loại khổ sở bị vứt bỏ.

Giang Nhất Niệm nhìn giữa mày cô đột nhiên hiện lên hắc khí, duỗi tay búng búng.

"Ai da." Chúc Cảnh Tịch che lại trán, hít hít cái mũi, "Chị Nhất Niệm, chị làm gì vậy? Đau quá!"

Giang Nhất Niệm thu hồi tay, "Em bị âm hồn nguyền rủa? Em đã làm cái gì?"

Chúc Cảnh Tịch: "……" Âm hồn là cái quỷ gì? Nguyền rủa lại là thứ gì? Đầu óc của chị Nhất Niệm đây là hư rồi sao?

Thấy vẻ mặt cô như nhìn người thiểu năng trí tuệ, Giang Nhất Niệm cũng không giải thích, vươn một ngón tay ở trên trán cô vẽ một đạo trận pháp hộ thân: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho chị, hôm nay chị còn có việc, chị về trước."

Chúc Cảnh Tịch vuốt cái trán hơi hơi nóng lên, vẻ mặt phát ngốc: "Tình huống như thế nào?"

Sau khi trở lại Bùi gia, Giang Nhất Niệm gấp không chờ nổi đi xử lý dược liệu mua trở về, nấu thành nước tắm. Lại cũng nấu cho Bùi Hằng Tu một bộ dược tương đối ôn hòa, hy vọng có thể trợ giúp cải thiện thân thể hắn một chút.

Thầy bói nói kết hôn cùng cô có thể làm hắn sống sót, nếu đây là thật, đại khái là chỉ đan dược của cô đi? Giang Nhất Niệm không xác định suy nghĩ.

Bùi Hằng Tu ngâm mình ở trong bồn tắm, rõ ràng có thể cảm giác được một cỗ dòng nước ấm len lỏi ở trong cơ thể, làm hắn cả người từ trong đến ngoài ấm áp lên, điều này làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.