Chương 6: Thân thế

Cách sống và thái độ của cô không hợp với hào môn, so với một người từ nhỏ lớn lên ở vùng núi hẻo lánh như cô, tình cảm cùng bọn họ không sâu, cũng không biết làm nũng, vô luận là ba Chúc hay là mẹ Chúc, đều thích Chúc Dịch Hoan áo bông tri kỷ nuôi tại bên người hiểu tận gốc rễ hơn, cũng chính là người đã thế thân cho cô.

Rốt cuộc cô ấy cũng là người bọn họ tiêu phí rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra tới, lấy thân phận người thừa kế duy nhất của Chúc gia.

Hơn nữa vị hôn phu của Chúc Dịch Hoan, cậu ba nhà họ Trang, từng công khai nói rõ, vô luận như thế nào, vị hôn thê của chính mình sẽ chỉ là Chúc Dịch Hoan.

Nhà họ Trang tuy không hiển hách bằng Bùi gia, lại cũng là thế gia có uy tín danh dự ở đế đô.

Ba Chúc sinh ra trong gia đình bình dân tự nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội trèo cao, cho nên chẳng những không có vắng vẻ cô con gái giả Chúc Dịch Hoan, ngược lại so với trước kia còn càng thương tiếc hơn, đối với con gái đẻ không cho sắc thái tốt, sợ sự tồn tại của Giang Nhất Niệm sẽ ảnh hưởng đến bọn họ cha con tình thâm.

Về phần mẹ Chúc, cô là người theo chủ nghĩa mười phần lợi tôi, mọi việc chỉ suy xét cảm thụ của chính mình, chưa bao giờ đổi vị trí tự hỏi, tự cho là đúng đến nông nỗi lệnh người khác chán ghét.

Cha mẹ đẻ còn như thế, những người khác liền càng không cần phải nói, ở Chúc gia hơn hai năm, trong tối ngoài sáng, Giang Nhất Niệm không thiếu chịu đám anh chị em họ chọc tức.

Nhưng thật ra chúc Cảnh Tịch bởi vì bị mẹ kế và em gái âm thầm chơi xấu, ở Chúc gia cũng bị xa lánh, đối với cô ngược lại không có ác ý lớn như vậy, hai người quan hệ còn có thể.

"Con cá này của chị không phải là mua về ăn chứ?" Chúc Cảnh Tịch nhíu mi hỏi, ngoại trừ mua về ăn, cô cũng không thể tưởng được một con cá trắm cỏ còn có thể làm gì.

"Không phải, chị mua về nuôi." Cô còn chưa có xa xỉ đến nông nỗi ăn tụ linh cá, cũng không hạ được miệng.

Chúc Cảnh Tịch tức khắc một lời khó nói hết nhìn cô: "…… Nuôi một con cá trắm cỏ?" Còn dùng túi nilon đựng?

"Cá trắm cỏ sao không thể nuôi được? Không phải cũng là cá sao, cô gái nhỏ này sao còn kỳ thị chủng loại vậy?" Tụ linh cá bất mãn phun bong bóng, "Lại nói tôi cũng không phải cá trắm cỏ nha, chỉ là lớn lên có hơi chút giống mà thôi."

Giang Nhất Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua con cá nhỏ tràn đầy oán niệm, hấp thu linh khí nó tụ lại, cũng không giải thích, chỉ nói: "Đây cũng không phải là cá trắm cỏ bình thường."

Ngoại trừ cái đuôi hơi khác, Chúc Cảnh Tịch thật đúng là không thấy ra nó có chỗ nào không bình thường, Nhưng cô cũng không phải thực để ý, đề tài vừa chuyển: "Em ngày hôm qua nghe lén được vợ chồng bác cả cãi nhau, bởi vì chị."

Giang Nhất Niệm thần sắc bình tĩnh, cũng không có hỏi vì sao, chúc Cảnh Tịch tự cố nói: "Bác gái trách bác trai không nên đoạn tuyệt quan hệ cha con cùng chị, đây là thật sao?"

"Là thật." Giang Nhất Niệm gật đầu.

Chúc Cảnh Tịch khó hiểu nhìn cô: "Chị, vì sao chị muốn làm như vậy? Bác gái tối hôm qua nhìn qua thực tức giận, thuyết minh bác ấy vẫn để ý chị."