"Đây là tự nhiên." Thẩm quân trạch cười cười, vội gọi người đi cầm đồ lại đây.
Ra khỏi Cục Cảnh Sát, Bùi Hằng Tu mới không nhịn được hỏi cô: "Rốt cuộc sao lại thế này? Sao em sẽ cùng người ta —— đánh nhau?" Vừa mới nghe cảnh sát nói cô ở trên đường cái đánh nhau ẩu đả, hắn còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, rốt cuộc cô nhìn qua rất an phận thủ thường.
"Đó là một tên tà tu." Giang Nhất Niệm giải thích, "Đúng rồi, người nọ vẫn còn ở bên trong sao?"
"Đi hỏi một chút."
Hai người lại trở về hỏi Thẩm Quân Trạch, hắn sửng sốt một chút, gọi mấy cảnh sát bắt lấy bọn họ dò hỏi, mấy người kia nói thấy hắn bị thương, liền đưa đi bệnh viện.
Hai người biết được tin tức này, lại đi bệnh viện một chuyến, quả nhiên, người đã chạy.
"Người này rất nguy hiểm sao?" Bùi Hằng Tu hỏi.
Giang Nhất Niệm gật đầu: "Hắn tu luyện chính là công pháp thải âm bổ dương, vì tu luyện đã hại chết rất nhiều nữ nhân, mặc kệ hắn ở bên ngoài sẽ có nhiều người bị hại hơn."
Thần sắc Bùi Hằng Tu trở nên ngưng trọng: "Anh đã biết, anh sẽ thông báo một tiếng với Thẩm Quân Trạch."
Thẩm Quân Trạch là người Thẩm gia, một trong tứ đại thế gia, hắn chạy tới làm cảnh sát thuần túy là bởi vì yêu công việc này, sau khi nghe thấy tin tức này, lập tức phân phó đi xuống, ở trong phạm vi đế đô tìm kiếm người nọ.
Buổi tối, Bùi Hằng Tu tự giác ôm chăn của hắn xuống, ngủ dưới đất, trước khi đi vào giấc ngủ còn suy nghĩ, đã kết hôn còn một mình ngủ dưới đất, toàn bộ đế đô hắn phỏng chừng là một người duy nhất.
Ngày hôm sau, Giang Nhất Niệm ở hoa viên tu luyện, Thù Kiến Dân mang theo một nam nhân tầm 30 tuổi tìm tới cửa, nói là giới thiệu một cửa sinh ý cho cô.
Người này là Trương Cảnh Cùng, chủ khách sạn, xuất thân nghèo khổ, sau khi tốt nghiệp, ở đế đô dốc sức làm mười mấy năm mới tích lũy được như bây giờ, nhưng bắt đầu từ năm trước, vận may của hắn liền phảng phất giống như đã hết.
Đầu tiên là anh em tốt của hắn phản bội hắn, lợi dụng tín nhiệm của hắn, mấy lần tham ô tài chính công ty, thiếu chút nữa làm hại hắn táng gia bại sản. Năm sau, đứa con một tuổi của hắn lại mất tích ly kỳ, đến bây giờ cũng chưa tìm được trở về.
Sau khi con trai mất tích, vợ hắn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần cực độ hỏng mất, khách sạn cũng xuất hiện các loại vấn đề: Người chết, khách nhân ăn vào bị đau bụng, một ít phòng còn bị người lục soát ra camera mini, những việc này đặt ở bên nhau làm cho đầu hắn đều phải trọc.
"Giang đại sư, cô nói có phải tôi chọc tới tiểu nhân hay không?" Trương Cảnh Cùng vẻ mặt tiều tụy, mí mắt che kín tơ máu, nhìn ra được hắn trong khoảng thời gian này xác thật tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Giang Nhất Niệm nhìn sát khí quấn thân Trương Cảnh Cùng, há mồm phun ra tám chữ: "Gặp người không tốt, phản chịu hại này."
Trương Cảnh Cùng ngẩn ra: "Đại sư đây là ý gì?"
"Đi đến nhà chú nhìn xem." Giang Nhất Niệm nói, tình huống cụ thể vẫn là phải đi hiện trường nhìn mới biết được, cô hiện tại chỉ có thể xuyên thấu qua tướng mạo xem đại khái.
Trương Cảnh Cùng tự nhiên là cầu mà không được, dẫn hai người về nhà.
Vừa đến Trương gia, Giang Nhất Niệm liền nghe được âm thanh nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng: "Tay nhỏ vỗ vỗ, tay nhỏ vỗ vỗ, ngón tay vươn tới, ngón tay vươn tới, đôi mắt ở nơi nào, đôi mắt ở chỗ này, dùng ngón tay ra tới……"