Chương 47: Cướp đoạt

Giang Nhất Niệm thu chủy vào vỏ, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nam chưởng quầy: "Em ấy nói từ bỏ, hiện tại có thể tính tiền đi, bao nhiêu tiền?"

Nam chưởng quầy theo bản năng lui về sau một bước, trong đôi mắt nhìn cô tràn đầy sợ hãi.

Việc này quá quỷ dị, cây chủy thủ kia hắn đã từng thử qua, rõ ràng một nam nhân như hắn cũng không rút ra được, như thế nào đến trong tay cô lại làm được? Hơn nữa một màn vừa rồi không khỏi cũng quá huyền huyễn đi?

Chủ quán nghe tin chạy ra, một phen kéo nam chưởng quầy, tươi cười đầy mặt nói: "Chị năm nhìn trúng chủy thủ này thì cứ việc cầm đi, sao có thể không biết xấu hổ thu tiền của chị được."

"Anh là?"

"Tôi cũng họ Bùi, nhưng không phải bổn gia." Chủ quán cười giải thích.

Bùi gia gia nghiệp lớn, có mấy chi thứ thân thuộc chẳng có gì lạ, Giang Nhất Niệm hiểu rõ gật đầu: "Đưa liền không cần, dù là anh em ruột cũng cần tính sổ rõ ràng."

Chủ quán không lay chuyển được cô, cuối cùng lấy giá cực thấp bán cho cô, tương đương với chính mình một phân tiền cũng không kiếm.

Giang Nhất Niệm thu chủy thủ, đi ra cửa, gặp thoáng qua Chúc Dịch Hoan đi tới từ hướng trái ngược.

"Chị……" Chúc Dịch Hoan nhìn Giang Nhất Niệm hờ hững rời đi, ngây người một chút, trực giác có thứ gì đã không giống nhau.

Trong tiệm, chủ quán bất mãn nhìn Chúc Cảnh Nhu ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích: "Như thế nào? Chúc tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn tôi nâng cô đi ra ngoài sao?"

Chúc Dịch Hoan vừa mới tiến vào nghe xong nhíu mày: "Chủ quán, sao anh nói chuyện như vậy?"

Chủ quán mắt trợn trắng, tức giận nói: "Các người ở trong tiệm của Bùi gia ức hϊếp người Bùi gia chúng tôi, tôi không trực tiếp quăng các người ra ngoài đó là đã xem ở phân thượng các người đều là phụ nữ. Đừng lải nhải, mau kéo người đi!"

Chúc Dịch Hoan bất mãn, lại không có lời nào để nói, đi qua đỡ Chúc Cảnh Nhu, nhưng cô lại ngượng ngùng không muốn đứng dậy, còn cọ cọ trên mặt đất.

"Tiểu Nhu?" Chúc Dịch Hoan khó hiểu nhìn cô.

"Chị, em ——" Chúc Cảnh Nhu khó có thể mở miệng, cắn chặt môi dưới không nói lời nào, lôi kéo tay cô đi xuống sờ.

Khi Chúc Dịch Hoan sờ đến phần váy ướŧ áŧ, mặt nháy mắt đen xuống dưới, nhanh chóng rút tay về, khó có thể tin mà nhìn cô.

Cuối cùng, hai người rời đi cực kỳ chật vật, bị quần chúng vây xem lấy ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, hai người quả thực tâm muốn chết đều có.

Chủ quán ghét bỏ nhìn chất lỏng trên mặt đất, kêu nam chưởng quầy chạy nhanh lau sạch sẽ, tiến vào trong buồng gọi điện thoại cho Bùi Hằng Tu.

Chờ hắn lại lần nữa ra tới, liền định ra một quy củ mới cho nam chưởng quầy: "Người Chúc gia không được đi vào."

Trừ việc này ra, Bùi Hằng Tu còn hạ lệnh chặt đứt mọi sinh ý lui tới cùng Chúc gia, Bùi gia đối với Chúc gia vốn dĩ chính là giúp đỡ người nghèo, nếu bọn họ xem nhẹ vợ hắn như thế, hắn cần gì phải thủ hạ lưu tình?

Hết thảy việc này, Giang Nhất Niệm tự nhiên là không biết, cô từ trong tiệm ra tới không bao lâu liền gặp một tên tà tu. Người nọ mặc một thân đồ trắng, nhìn bộ dáng khoảng bốn năm chục tuổi, huyết sát khí trên người thực nặng, vừa thấy liền biết đã gϊếŧ rất nhiều người, Giang Nhất Niệm cau mày, lặng lẽ theo đi lên.