Chúc Cảnh Nhu nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Giang Nhất Niệm, duỗi tay liền phải tới lấy Đồ Linh Chủy trong tay cô, "Vậy xin lỗi, chị họ, em là mua về cho ông nội, chị cũng biết ông nội luôn luôn thích thu thập đồ cổ, chị sẽ không trách em đoạt đồ chứ?"
Hai chữ chị họ cô nói đến vô cùng châm chọc, trên thực tế, từ ngày đầu tiên Giang Nhất Niệm trở lại Chúc gia, Chúc Cảnh Nhu đã không có một ngày xem cô thuận mắt, hai người xung đột không ngừng, cơ bản mỗi một lần đều là Chúc Cảnh Nhu cố tình gây chuyện.
Oán thù ngày xưa nảy lên trong lòng, Giang Nhất Niệm bắt lấy tay cô, bẻ về hướng trái ngược, làm cô đau đến hít sâu một hơi, không nhịn được nổi trận lôi đình: "Giang Nhất Niệm, mày làm gì? Mau thả tao ra!" Lúc này ngay cả "chị họ" cũng không gọi.
"Em đoạt đồ của chị đến nghiện rồi đúng không?" Giang Nhất Niệm híp con mắt lại, bắt lấy tay cô dùng sức một cái, khiến cho cô "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Thật đúng là cho rằng chị không biết giận."
"Á——" Chúc Cảnh Nhu hít hà một hơi, đau đến nhe răng trợn mắt, cả giận nói: "Mày điên rồi sao, dám đối xử với tao như vậy? Đừng tưởng rằng mày gả cho tên ma ốm kia tao liền sẽ phải sợ mày! Tao cũng không phải là bị dọa lớn!"
Chúc Cảnh Nhu lăn long lóc từ trên mặt đất bò dậy, giơ bàn tay lên định tát qua, không nghĩ tới một cây chủy thủ sắc bén đánh úp lại, bay qua tay cô, sau khi ở trên tay cô lưu lại một đạo vết máu, toàn bộ khảm nhập vào vách tường phía sau.
Trái tim Chúc Cảnh Nhu trong phút chốc nhắc tới cổ họng, đứng ngốc tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám, máu đỏ tươi theo bàn tay chảy đến cánh tay.
"Em muốn Đồ Linh Chủy? Vậy tiếp theo đi." Nói xong, vẻ mặt Giang Nhất Niệm lạnh nhạt vẫy vẫy tay, chủy thủ tự động từ trên vách tường bay ra tới, thẳng tắp mà đâm về phía mặt Chúc Cảnh Nhu.
Người trong cửa hàng đều sắc mặt đại biến, liền ở khi bọn họ cho rằng sắp có chuyện xảy ra, không nghĩ tới chủy thủ lại ở địa phương cách đôi mắt cô một tấc dừng lại, mũi đao sắc bén nhắm ngay tròng mắt cô, phảng phất giây tiếp theo sẽ đâm thủng nó.
Chúc Cảnh Nhu bị dọa đến quá sức, lảo đảo vài bước về phía sau, nhưng cô lui, chủy thủ cũng tùy theo đến gần, trước sau bảo trì khoảng cách một tấc cùng mắt cô.
Cô rốt cuộc không nhịn được hỏng mất mà khóc lớn, hai đùi run rẩy, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, một chất lỏng ấm áp chảy ra, cô xấu hổ đến kẹp chặt chân, hận không thể tìm khối đậu phụ đâm chết đi.
"Em không phải muốn sao? Sao lại không cầm?" Giang Nhất Niệm vươn ngón trỏ thao túng Đồ Linh Chủy ngừng ở trước người cô, mặt vô biểu tình mà nhìn cô.
"Em, em —— em từ bỏ!" Chúc Cảnh Nhu mặt đều bị dọa trắng, nói năng lộn xộn, hoảng sợ nhìn chủy thủ bay múa trước mặt, dịch từng điểm từng điểm về phía sau.
"Xác định không đoạt cùng chị sao?"
Chúc Cảnh Nhu lắc đầu như trống bỏi, cô lần này là thật sự bị dọa tới, cô vẫn luôn biết, dù người chị họ này đến từ nông thôn, nhưng không phải dễ chọc, tuy nhiên trăm triệu không nghĩ tới, chị ta có thể hung tàn như vậy. Xem ra trước kia đều là xem ở phân thượng của bác gái, chị ta mới không ra tay tàn nhẫn.