Chương 45: Cướp đoạt

"Chú ý lộ tuyến vận chuyển linh lực." Giang Nhất Niệm thấy hắn phát ngốc, ra tiếng nhắc nhở.

Bùi Hằng Tu vội hồi phục lại tinh thần, trên mặt có chút không được tự nhiên, sau khi điều chỉnh tâm thái nghiêm túc cảm thụ lực lượng len lỏi trong cơ thể.

Linh lực vận chuyển một vòng, Giang Nhất Niệm đang muốn rút tay về, lại phát hiện linh lực của chính mình bị một cỗ lực lượng câu lấy.

"Này? Anh đang làm gì?" Cô hơi hơi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

Bùi Hằng Tu không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Nó giống như có hơi chút luyến tiếc."

Giang Nhất Niệm nghe vậy bật cười, linh lực nào có cảm xúc như người, đại khái là thuộc tính linh lực của chính mình là dương, linh lực của hắn tuyệt đại bộ phận là âm khí biến thành, thuộc tính là âm, hai người âm dương tương hút đi.

"Đúng rồi, anh muốn nhận em làm thầy hay không?" Giang Nhất Niệm đột nhiên nói, tư chất tu luyện của hắn vô cùng tốt, thực thích hợp nhập sư môn cô.

Bùi Hằng Tu: "……" Bọn họ là vợ chồng nha, bái vị sư phụ này thì bối phận đều rối loạn hết.

Thấy hắn không nói lời nào, Giang Nhất Niệm cho rằng hắn không muốn, tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng cũng không miễn cưỡng: "Tính, trước đóng dấu cho em đi."

"Được." Bùi Hằng Tu nhẹ nhàng thở ra, lấy con dấu, dính mực, đóng một dấu đỏ thẫm lên, nghiêm túc viết lời bình, chữ của hắn cứng cáp hữu lực, đầu bút lông giãn ra, rất có vài phần phong thái đại sư thư pháp.

Giang Nhất Niệm nhìn thoáng qua chữ hắn viết, giữa những hàng chữ đều đang khen cô, không viết một chút không tốt, không khỏi cười cười: "Cảm ơn, em đi về trước nhé."

——

Từ chỗ Bùi Hằng Tu rời đi, Giang Nhất Niệm không có trực tiếp trở về Bùi gia, mà đi phố đồ cổ một chuyến, tính toán xem có pháp khí thích hợp với chính mình hay không.

Đứng ở trên đường cái, Giang Nhất Niệm nhìn nhìn cửa hàng trước mắt trang hoàng trang nhã, nhấc chân đi vào.

Nam chưởng quầy đi lên đón: "Hoan nghênh ghé vào quán, mỹ nữ muốn mua gì?"

"Tôi trước nhìn xem." Giang Nhất Niệm nhìn lướt qua kệ để hàng, ánh mắt ngừng ở trên một chiếc chủy thủ màu đen, chỉ chỉ nói: "Lấy cái chủy thủ kia cho tôi xem."

"Nhãn lực của mỹ nữ thật tốt, đây là hàng hóa cửa hàng chúng tôi mới thu được, theo chuyên gia giám định nó có một ngàn năm lịch sử." Nam chưởng quầy cầm cả chủy thủ và hộp xuống dưới, lắc đầu nói, "Chỉ là đáng tiếc bị rỉ sắt, không rút ra được."

Giang Nhất Niệm cầm lấy chủy thủ vuốt ve, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, đây cũng không phải là rỉ sắt, mà là pháp khí có linh, nhận chủ.

Đây là pháp khí hàng đầu ngàn năm trước cô sử dụng—— Đồ Linh Chủy, không nghĩ tới có thể lại lần nữa nhìn thấy nó, "Tôi muốn, bao nhiêu tiền?"

"Thứ này tôi muốn!"

Chưa thấy mặt, chỉ nghe âm thanh quen thuộc trước. Chúc Cảnh Nhu vẻ mặt cao ngạo đi đến, chỉ vào chủy thủ trong tay Giang Nhất Niệm nói: "Thứ này tôi muốn, bao nhiêu tiền, anh nói giá đi!"

"Ngượng ngùng, chủy thủ đã được vị mỹ nữ này coi trọng trước." Nam chưởng quầy tiếc nuối nói.

"Vậy cô ấy đã trả tiền chưa?" Chúc Cảnh Nhu khinh thường hỏi.

Nam chưởng quầy sửng sốt: "Chưa trả."