"Nhất Niệm!" Bùi Hân Nguyệt hướng cô vẫy tay.
"Chị tư." Giang Nhất Niệm nhàn nhạt chào, đưa túi công văn cho Bùi Hằng Tu, "Em không đến trễ chứ?"
"Không có, vất vả cho em." Bùi Hằng Tu mặt không đổi sắc tiếp nhận, tuy rằng không biết vì sao mẹ làm như vậy, nhưng lại lần nữa nhìn thấy cô, hắn có hơi chút cao hứng.
"Đúng rồi." Giang Nhất Niệm từ trong túi lấy ra báo cáo thực tập của chính mình, "Cái này, anh đóng dấu giúp em nhé, em không đi thực tập."
"Được." Bùi Hằng Tu gật đầu, "Tới văn phòng anh ngồi trong chốc lát đi, anh đóng dấu cho em luôn."
Nữ nhân viên lễ tân nhìn ba người trò chuyện với nhau thật vui, trợn tròn mắt, cô có phải đã không cẩn thận đắc tội với chủ nhân hay không?
Bùi Hằng Tu rời đi vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người dặn dò lễ tân: "Về sau khi nào Niệm Niệm tới đều không cần ngăn cản, em ấy là……"
"Em ấy là vợ của tổng tài các cô." Bùi Hân Nguyệt cười tủm tỉm nói tiếp.
Bùi Hằng Tu không tự giác cười lên.
Một hòn đá làm gợn lên hàng ngàn sóng, toàn bộ đại sảnh tức khắc nổ tung, âm thanh nghị luận hết đợt này đến đợt khác.
"Trước kia đã nghe nói Bùi tổng kết hôn, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được người thật!"
"Tổng tài phu nhân thật xinh đẹp, rất xứng đôi với Bùi tổng."
"A, còn không phải là tiểu đáng thương bị Chúc gia đưa đến Bùi gia xung hỉ hay sao, có phải phu nhân hay không còn khó nói." Có âm thanh không hài hòa như vậy vang lên.
Lời này vừa ra, lập tức có người dỗi cô: "Cô là điếc sao? Vừa rồi Bùi phó tổng nói chính là ‘ tổng tài phu nhân ’, thái độ cô ấy đã thuyết minh hết thảy đi?"
"Phó tổng là phó tổng, tổng tài là tổng tài, dù cho bọn họ là chị em cũng không thể quyết định vấn đề tình cảm của tổng tài đi?”
"Tôi thấy cô chẳng những điếc còn mù! Vừa rồi trong mắt Bùi tổng rõ ràng tràn đầy ôn nhu……"
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cách trở mọi âm thanh tốt và không tốt, sắc mặt Giang Nhất Niệm như thường, dường như cũng không có bị ngôn luận của bọn họ ảnh hưởng.
Ba người tới văn phòng của Bùi Hằng Tu, trợ lý đưa cà phê và nước sôi để nguội tới, săn sóc đóng cửa lại, nhưng Bùi Hân Nguyệt chưa nói vài câu đã bị người gọi rời đi, nói là hạng mục khai phá ở phía Tây gặp phải vấn đề.
Sau khi Bùi Hân Nguyệt rời đi, Giang Nhất Niệm nhận thấy được trên người Bùi Hằng Tu có khí, hỏi: "Anh có phải đã bắt đầu tu luyện hay không?"
Bùi Hằng Tu sửng sốt một chút, không quá xác định nói: "Anh không biết kia có tính là tu luyện hay không." Hắn chỉ bằng cảm giác nạp khí thể bên người làm hắn thoải mái vào trong thân thể.
"Đúng vậy." Giang Nhất Niệm khẳng định nói, "Trong thân thể anh đã có linh khí, anh nên thử dẫn chúng nó vào đan điền, biến thành lực lượng của chính anh."
"Vậy phải làm như thế nào?" Bùi Hằng Tu buông ly nước xuống, nhìn cô nói.
"Một câu nói không rõ, em làm mẫu cho anh xem, không cần bài xích em." Giang Nhất Niệm nói, bắt tay đặt ở bụng hắn, linh lực theo bàn tay thông suốt lưu chuyển ở trong thân thể hắn.
Hiện tại vẫn là đầu thu, mặc tương đối đơn bạc, cảm thụ được bàn tay ấm áp của cô, Bùi Hằng Tu không khỏi có chút thất thần.