Sau khi ăn cơm xong, Giang Nhất Niệm ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Tống Thục Viện lấy tới một cái túi công văn: "Niệm niệm, Hằng Tu sáng nay ra cửa quá gấp, để quên đồ, mẹ lúc này có chút việc không đi được, con xem con có thể giúp mẹ đi một chuyến hay không?"
"Vâng." Giang Nhất Niệm đáp ứng, vừa lúc cô có thể cầm báo cáo thực tập đi đóng dấu.
Tống Thục Viện nháy mắt vui vẻ ra mặt: "Vậy được, con trước ngồi một chút, mẹ bảo chú Vương đưa con đi."
Chú Vương tài xế rất nhanh liền đưa Giang Nhất Niệm đến tập đoàn Hằng Nguyệt, cô đi vào liền hấp dẫn ánh mắt của đại bộ phận người.
Giang Nhất Niệm bình tĩnh đi đến trước đài, đây vẫn là lần đầu tiên cô tới nơi này, cô gái lễ tân cũng không nhận thức cô, hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?"
"Tôi tìm Bùi Hằng Tu." Giang Nhất Niệm nói.
Tươi cười trên mặt lễ tân vẫn bất biến: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có."
"Xin lỗi, thưa cô, không có hẹn trước chúng tôi không thể để cô đi vào, rốt cuộc người mỗi ngày tới tìm Bùi tổng quá nhiều, ngài ấy không phải ai cũng gặp được." Lễ tân vẫn duy trì tươi cười như cũ, ngữ khí lại không hữu hảo như vậy.
Giang Nhất Niệm nghe vậy chưa nói cái gì, cầm lấy di động, tìm được dãy số của Bùi Hằng Tu gọi qua.
Trong phòng hội nghị, Bùi Hằng Tu đang mở họp, nhìn người trước mặt trình kế hoạch lên, quăng trở về: "Không được, làm lại."
"Vâng, Bùi tổng." Kế hoạch đã tiêu phí rất nhiều thời gian tỉ mỉ chế tác lại bị bác bỏ, nhưng những người liên quan không có một câu oán hận.
Ánh mắt Bùi Hằng Tu độc, hắn nói không được đó chính là thật sự không được, điểm này bọn họ từ mấy năm trước đã tự mình trải nghiệm qua.
"Bùi tổng, ngài nhìn lại phần kế hoạch này xem?" Một người chủ quản truyền lên một phần kế hoạch khác, Bùi Hằng Tu vừa muốn mở ra xem, di động hắn lại vang lên, gọi đến chính là dãy số riêng của hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, hai chữ nhỏ nhảy vào mi mắt, hắn nhanh chóng ấn nghe.
"A lô, anh Bùi Hằng Tu, là em, Giang Nhất Niệm. Mẹ anh bảo em tới đưa đồ cho anh, em hiện tại đã tới dưới lầu công ty anh, không có hẹn trước không thể đi lên." Giang Nhất Niệm lời ít mà ý nhiều nói, "Anh sai người xuống dưới lấy, hay như thế nào?"
"Anh sẽ xuống ngay." Cắt đứt điện thoại, Bùi Hằng Tu trực tiếp bỏ xuống mọi người, nói một câu "tan họp" liền rời đi, nện bước vội vàng, giống như vội vã đi gặp người quan trọng nào đó.
Mọi người anh nhìn xem tôi, tôi nhìn xem anh, đều rất tò mò là người nào có mị lực lớn như vậy, có thể làm Bùi tổng bỏ xuống công tác tự mình đi đón, phải biết rằng Bùi tổng chính là người có danh hiệu cuồng công tác.
Bùi Hân Nguyệt cũng tò mò, theo sát sau đó.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Nhất Niệm liền chủ động thối lui đến một bên, nữ nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn cô vài cái, do dự có nên cho cô đi lên hay không, rốt cuộc nghe ngữ khí cô nói chuyện, cô và Bùi tổng giống như rất quen thuộc.
Không chờ cô làm ra quyết định, thang máy chuyên chúc của tổng tài "Đinh" một tiếng mở ra, hai chị em Bùi Hằng Tu từ thang máy ra tới, lập tức đi về phía Giang Nhất Niệm.