Chương 42: Gặp mặt

Nam quỷ xa xa thối lui, không cam lòng nhìn Giang Nhất Niệm, chỉ chỉ Tôn Lâm Hạo nói: "Là chính anh ta muốn tặng bạn gái cho tôi, tôi không trộm, không đoạt, hơn nữa tôi là nhân viên công tác ở nhà ma, dọa người không phạm pháp, cô không thể bắt tôi!"

"Kia không phải người của anh ta, ai đáp ứng anh thì anh đi tìm người đó, tôi sẽ không ngăn cản." Giang Nhất Niệm nói, "Nhưng anh muốn liên lụy người vô tội cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Sắc mặt nam quỷ rất khó xem, lại không dám ở trước mặt cô làm càn, hắn có thể cảm giác được cô cường đại, sợ mạnh mẽ xông tới sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.

Nhưng hắn lại không cam lòng bị một người sống chơi xoay quanh, hắn rõ ràng chỉ chấp hành chức trách nhân viên làm việc ở nhà ma mà thôi, là chính Tôn Lâm Hạo bị dọa phá gan, chủ động nói tặng bạn gái cho hắn, hiện tại ngược lại thành hắn không phải.

Nam quỷ hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Lâm Hạo một cái, hắn là quỷ tốt, không gϊếŧ người, nhưng cứ như vậy buông tha tên kia cũng quá tiện nghi cho hắn ta! Nghĩ vậy, nam quỷ trực tiếp hoá quỷ khí của chính mình thành lưỡi dao sắc bén đâm vào trong thân thể hắn ta, hừ lạnh một tiếng rời đi, trong lòng thật sự nghẹn khuất.

Quỷ khí đối với người sống tới nói cũng không phải là thứ tốt, về sau hắn ta sẽ phải chịu khổ!

Tôn Lâm Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, làm hắn không ngăn được run rẩy, ôm cánh tay dùng sức xoa nắn, môi phiếm màu trắng không khỏe mạnh.

Giang Nhất Niệm rõ ràng nhìn thấy hai bờ vai hắn cháy một chút, từ đây biến thành thể chất dễ chiêu quỷ, nhưng cô lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, gieo nhân nào gặt quả ấy, vô luận Tôn Lâm Hạo sau này xảy ra chuyện gì, kia đều là hắn gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác được.

Từ công viên giải trí ra tới, mấy người Tạ Duẫn Phỉ đã không còn tâm tư đi dạo phố mua đồ, đi thẳng đến tiệm cơm, ăn xong liền trở lại ký túc xá.

Vì tránh cho loại sự tình này lại phát sinh, Giang Nhất Niệm đưa cho ba người bạn tốt mỗi người một bao bột đuổi trùng và một lá bùa hộ mệnh.

Biết được thân phận thật sự của cô, ba người nơi nào cự tuyệt, vui rạo rực nhận lấy.

Sáng sớm hôm sau, bốn người thu thập, ai đi đường nấy.

——

Giang Nhất Niệm vừa về đến Bùi gia, liền đã được mẹ Bùi nhiệt tình khoản đãi, chuyên môn vì cô chuẩn bị một bàn mỹ thực lớn.

"Cảm ơn."

Tống Thục Viện vui tươi hớn hở gắp thịt cá cho cô: "Tới, ăn chút thịt đi, xem con gầy như cái giá áo vậy, ở trường học có phải không ăn no hay không?"

"Không phải." Nhìn thịt cá trắng bóng trong chén, Giang Nhất Niệm rối rắm, cô là thật sự không thích ăn cá, nhưng lại không tiện cự tuyệt ý tốt của trưởng bối.

Thử kẹp lên một nắm, bỏ vào miệng chậm rãi nhai, thẳng đến khi nhai toàn bộ thịt cá một lần, xác định không có xương mới nuốt xuống.

"Hương vị thế nào?" Tống Thục Viện chờ mong nhìn cô.

"Khá tốt." Sợ mẹ chồng lại gắp cho mình, Giang Nhất Niệm vội dùng đũa gắp đồ ăn cho cô, "Mẹ cũng ăn đi."

"Được, được, con dâu của mẹ thật hiếu thuận." Mặt Tống Thục Viện mang tươi cười, vui rạo rực nói.

Tay Giang Nhất Niệm khựng lại, cúi đầu ăn một ngụm cơm, không có ứng lời nói.