Tạ Duẫn Phỉ nhìn bộ dáng hắn tự cho là đúng, không nhịn được dỗi hắn: "Còn an toàn mà mang người về, anh có phải cho rằng anh thực phụ trách hay không? Tôi thấy anh là bị mù đi, cậu ấy hiện tại giống như bị mất hồn, rõ ràng là không thích hợp đi!"
Tôn Lâm Hạo cười nhạo một tiếng: "Đúng là bởi vì như vậy, tôi liền càng không thể để em ấy rời đi cùng các người."
"Anh nói lời này là có ý gì?"
Giang Nhất Niệm kéo lại Tạ Duẫn Phỉ tưởng phát giận, nhìn thoáng qua Tôn Lâm Hạo đang bị quả báo quấn thân, không nhanh không chậm nói: "Anh không cho chúng tôi mang người đi, đơn giản là chột dạ, Bặc Mộng Thanh biến thành như bây giờ đều là bởi vì anh."
Mọi người vừa nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía cô, Tôn Lâm Hạo lại không nhịn được trong lòng căng thẳng, ra vẻ bình tĩnh, lạnh mặt nói: "Bệnh tâm thần, tôi không biết cô đang nói cái gì!"
"Không cần phải giảo biện, chân tướng như thế nào, lập tức là có thể thấy rõ." Giang Nhất Niệm từ trong túi lấy ra một lá phù dẫn hồn, dán ở trán Bặc Mộng Thanh.
Lúc vừa lại đây, cô đã phát hiện, trong thân thể Bặc Mộng Thanh chỉ còn lại có một hồn một phách duy trì cơ năng thân thể.
Mọi người bị động tác thình lình xảy ra làm ngốc, Tôn Lâm Hạo trong lòng "Lộp bộp" một chút, ngoài miệng lại không nhịn được châm chọc nói: "Giang Nhất Niệm, cô đây là đầu óc ngã hỏng rồi sao?……"
Hắn nói còn chưa có nói xong, thân thể Bặc Mộng Thanh kịch liệt run rẩy lên, chỉ chốc lát sau, trong ánh mắt vô thần kia dần dần có thần thái.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này.
"Mộng Thanh?" Chúc Cảnh Tịch chần chờ hô một câu.
Bặc Mộng Thanh chớp đôi mắt, đột nhiên ôm cô lên tiếng khóc lớn: "Oa a —— Tịch Tịch, cậu là thật chăng? Tớ rất nhớ cậu, tớ còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại cậu!"
Chúc Cảnh Tịch an ủi vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, không có việc gì, tớ gọi chị của tớ tới, chị ấy rất lợi hại, quỷ cũng sợ chị ấy!"
Mấy nữ sinh đồng hành cũng thấu tiến lên an ủi Bặc Mộng Thanh, nghe Chúc Cảnh Tịch nói không khỏi trợn trắng mắt, an ủi người cũng không thể lung tung.
Người không thân đều vây đi lên quan tâm vài câu, Tôn Lâm Hạo vừa rồi kêu muốn an toàn mang người về lại lén lút lui ra, bước chân muốn chạy.
Giang Nhất Niệm nhìn hòn đá nhỏ bên chân, một chân đá qua, trúng vào giữa đầu gối hắn.
Tôn Lâm Hạo cong chân đau xót, "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, che lại đầu gối la lên một tiếng.
Mọi người cả kinh, vừa rồi ngoại trừ Giang Nhất Niệm, ai cũng không có phát hiện động tác của hắn, sôi nổi lại đây dìu hắn, lại phát hiện hắn nặng như lợn, bốn người kéo cũng không kéo được.
Lúc này, Bặc Mộng Thanh lại vọt lại đây, đẩy mọi người ra, tát hắn một cái.
"Bốp!" Một cái tát này đánh vừa dứt khoát vừa vang dội, khiến cho tất cả mọi người ở đây phát ngốc, Tôn Lâm Hạo lại chỉ hoảng loạn xin lỗi: "Mộng Thanh, em trước hết nghe anh giải thích……"
"Tôi không nghe! Tôn Lâm Hạo, anh quả thực không phải người!" Bặc Mộng Thanh căm tức nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng, "Anh không muốn công khai quan hệ yêu đương giữa tôi và anh, tôi có thể tha thứ cho anh; trong lòng anh vẫn luôn không quên được Chúc Dịch Hoan, tôi cũng có thể tha thứ cho anh; nhưng tôi không nghĩ tới anh sẽ ác độc như vậy, thế nhưng đưa tôi cho ác quỷ, chính mình chạy trốn!"