Giang Nhất Niệm cũng không biết chỉ giặt một cái khăn trải giường còn có thể làm mẹ Bùi sinh ra một cái hiểu lầm lớn như vậy, cô đi vài cửa hàng, mới mua đủ dược liệu cần thiết, còn mua chút chu sa và giấy vàng.
Khi đang định rời đi, trong thức hải truyền đến tiếng linh vật kêu cứu.
"Ô ô ô, ai tới cứu tôi với, tôi chỉ là một con cá nho nhỏ, tôi còn chưa có lớn lên, tôi còn chưa có chờ được anh cá chép đẹp trai tới tìm tôi, tôi không muốn chết nhanh như vậy!"
"Mẹ ơi!!!"
Âm thanh linh vật đột nhiên cất cao hơn vài độ, nghe thực đáng thương.
Giang Nhất Niệm nhờ chú Vương hỗ trợ mang đồ cô đã mua về xe, chính mình tìm theo âm thanh, cuối cùng đi vào chợ nông sản, ngừng ở một cửa tiệm.
Trong tiệm, chủ quán một tay giơ dao phay, một tay ấn xuống thân cá, mắt thấy dao sắp dừng ở trên người, con cá ở trên thớt liều mạng giãy giụa, há mồm phun ra hai cột nước đến trên mặt chủ quán.
"A mẹ kiếp!" Nước này thực tanh, theo gương mặt chảy vào trong miệng, chủ quán ghét bỏ không thôi, lau mặt một phen, liền "nhổ" vài cái.
Con cá nhân lúc hắn buông tay, đột nhiên nhảy về phía trước, vừa lúc dừng ở trên tay Giang Nhất Niệm.
"Má nó, con cá này thành tinh sao?" Một nam tử trẻ tuổi khác ở trong tiệm xem đến trợn mắt há hốc mồm.
"Cứu tôi!" Con cá đã nhận ra linh khí dao động trên người Giang Nhất Niệm, ý thức được cô có thể nghe thấy nó nói chuyện, vội vàng kêu cứu.
"Chủ quán, con cá này bao nhiêu tiền?" Giang Nhất Niệm một tay nắm cá, hỏi, "tôi muốn."
"Con cá này đã được anh bạn trẻ này thanh toán tiền." Chủ quán chỉ vào thanh niên nói, "Tôi chọn một con khác cho cô nhé, cô nhìn xem muốn con nào? Cá nhà tôi đều là thân thích ở nông thôn tự nuôi, ăn cỏ lớn lên……"
Chủ quán đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, miệng lưỡi lưu loát.
"Không cần." Giang Nhất Niệm đánh gãy hắn, ánh mắt chuyển hướng đến người kia, "Chào anh, con cá này có thể cho tôi được không?"
"Có, có thể." Trần Vũ Bân xem đến sửng sốt một chút, đỏ mặt, ngượng ngùng dời tầm mắt đi, ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Đưa cho cô gái xinh đẹp này đi, chủ quán, chú chọn cho cháu một con khác là được!"
"Cảm ơn." Giang Nhất Niệm gật đầu cảm tạ, đưa cá cho chủ quán, "Phiền toái giúp tôi gói lại."
"Được rồi, muốn mổ không?" Chủ quán cầm dao phay lên, quát ở trên người cá hai cái, làm bộ muốn đánh vẩy.
Con cá run bần bật, sợ cô thấy chết không cứu, liên tiếp nói "Không muốn không muốn", cái đuôi màu trắng vẩy lên vẩy xuống.
Giang Nhất Niệm lắc lắc đầu: "Không cần, giúp tôi lấy cái bể cá đựng lại đi." Đây chính là linh cá đã có linh trí, ăn nó sẽ tạo sát nghiệt, lưu trữ nó ngược lại càng có tác dụng hơn.
"Bể cá?" Chủ quán sửng sốt, hắn cũng không phải bán cá kiểng, từ đâu ra bể cá, "Không có bể cá, túi nilon có thể chứ?"
Giang Nhất Niệm cũng không có ghét bỏ, lập tức đáp: "Có thể, xin cho nhiều nước một chút."
Trần Vũ Bân cảm thấy yêu cầu của cô có chút kỳ quái, tò mò nhìn cô vài lần, ở khi đối phương nhìn lại đây, lại mặt đỏ tới mang tai dời tầm mắt đi.
Gương mặt kia thật sự là đánh sâu vào hắn quá lớn, xem lâu hắn sợ chính mình sẽ không có tiền đồ mà chảy máu mũi.