Chương 39: Nhà ma

Giang Nhất Niệm nhàn nhạt liếc cô, Mầm Nhân Nhân tức khắc không dám nói tiếp nữa.

"Cổ thuật cũng không phải dùng để hại người, cũng không phải là thứ để em khoe khoang. Lần sau lại để chị bắt được, đừng trách chị đối với em không khách khí!" Giang Nhất Niệm cảnh cáo nói.

Mầm Nhân Nhân ngượng ngùng gật đầu: "Em biết rồi, a bà đã nói với em rồi, em cũng không hại chết người, thật sự chỉ muốn thử xem bản lĩnh của chị, ai kêu chị giải cổ thanh xuân của a bà."

Giang Nhất Niệm vừa nghe liền biết cô nói chính là chuyện Trang phu nhân, không nói gì nữa, mang theo ba người bạn cùng phòng rời đi.

Đã xảy ra sự tình như vậy, ba người La Di Hạ cũng vô tâm tư tiếp tục chơi, liền muốn đi dạo phố, thay đổi tâm tình, chỉ là còn chưa có vào cửa Nhạc Viên đã bị người gọi lại.

"Chị Nhất Niệm!" Chúc Cảnh Tịch kinh hỉ hô, "Thật tốt quá, chị ở chỗ này, em đang muốn gọi điện cho chị!"

Giang Nhất Niệm quay đầu: "Chuyện gì?"

Chúc Cảnh Tịch nhìn nhìn bên cạnh đều là người, ghé sát vào cô nhỏ giọng nói: "Chị, chị có thể cùng em đi xem một người được không? Cậu ấy có hơi chút không thích hợp."

"Không thích hợp như thế nào?"

Chúc Cảnh Tịch nhíu nhíu mày: "Em rất khó nói rõ, người bạn kia của em ngày thường rất hoạt bát, nhưng sau khi từ nhà ma ra tới liền trở nên si si ngốc ngốc, hỏi cậu ấy cái gì cũng không nói."

Giang Nhất Niệm liếc cô một cái: "Lần trước còn không rút kinh nghiệm sao? Còn dám đi nhà ma?"

"Em không phải! Em không có! Em làm sao dám!" Chúc Cảnh Tịch phủ định ba lần liền, "Em vẫn luôn đều ở bên ngoài chờ bọn họ, dù bọn họ chê cười em nhát gan em cũng không dám đi vào!"

Thấy trên người cô xác thật không có âm khí, Giang Nhất Niệm tin cô.

"Chị, chị có thể giúp đỡ không?" Chúc Cảnh Tịch thật cẩn thận nhìn cô, rầu rĩ nói, "Cậu ấy là bạn tốt nhất của em, em không nghĩ cậu ấy xảy ra chuyện."

Giang Nhất Niệm thấy cô đáng thương vô cùng, nói: "Đi thôi, đi xem."

Giang Nhất Niệm đi theo Chúc Cảnh Tịch tới một cái đình hóng gió, ba người Đường Văn Tuệ dưới tò mò cũng đi theo.

Chúc Cảnh Tịch lần này là đi theo xã đoàn tới, phía dưới đình hóng gió ngoại trừ người bạn tốt mà cô nói, còn có mười người khác, trong đó một có nam sinh nhìn có hơi chút quen mắt, hình như là người ái mộ nào đó của Chúc Dịch Hoan.

"Giang Nhất Niệm?" Tôn Lâm Hạo cau mày, bất mãn liếc mắt nhìn Chúc Cảnh Tịch một cái, giống như là đang chỉ trích cô không nên mang người ngoài đến, ngữ khí rất là không hữu hảo, "Các người tới làm gì?"

"Tôn học trưởng, em và chị Nhất Niệm tìm Mộng Thanh có chút việc." Chúc Cảnh Tịch trả lời một câu, không muốn nhiều lời, tránh khỏi hắn, đi đến bên cạnh Bặc Mộng Thanh, lôi kéo cô muốn đi.

Bặc Mộng Thanh lúc này ngu si, đối với ngoại giới hoàn toàn không có phản ứng, ngoan ngoãn bị cô nắm đi.

"Từ từ!" Tôn Lâm Hạo ngăn cản các cô, lạnh lùng nói, "Bặc học muội hiện tại cảm xúc không ổn định, các người muốn đưa em ấy đi đâu? Xảy ra chuyện ai phụ trách?"

Tạ Duẫn Phỉ vô ngữ: "Đi theo chúng em có thể xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Tôn Lâm Hạo không tốt, lạnh lùng liếc cô một cái: "Ai biết được! Nếu anh mang bọn họ ra tới, liền phải an an toàn toàn mang bọn họ trở về, không có việc gì đừng chạy loạn!" Một câu sau chính là nói cho Chúc Cảnh Tịch nghe.