"Cậu không hiểu, ngồi tàu lượn siêu tốc thì phải hô lên mới thoải mái." Tạ Duẫn Phỉ phản bác nói, "Vẫn luôn nghẹn ngược lại rất khó chịu, cậu nói đúng không, Nhất Niệm?"
Giang Nhất Niệm gật gật đầu, biểu tình bình tĩnh trước sau như một, có thêm ký ức của một đời, lá gan cô cũng trở nên lớn hơn.
Phản ứng không giống các cô chính là La Di Hạ, từ sau khi xuống dưới hai chân bắt đầu run, sắc mặt tái nhợt, che miệng không nói lời nào.
Giang Nhất Niệm vỗ vỗ vai cô, truyền cho cô một tia linh lực: "Còn ổn chứ?"
La Di Hạ vừa nãy còn cảm thấy ghê tởm tưởng nôn, nháy mắt cảm giác khá hơn nhiều, kinh ngạc chớp chớp mắt: "Khá hơn nhiều. Nhưng tớ muốn đi WC, các cậu tìm một chỗ ngồi xuống chờ tớ trong chốc lát nhé."
"Được."
Ba người tới đình hóng gió ngồi xuống, đợi hơn hai mươi phút cô còn chưa có trở về, Tạ Duẫn Phỉ không khỏi nói: "Sao còn chưa có trở về, chẳng nhẽ bị tiêu chảy sao?"
Đường Văn Tuệ nhàm chán đá hòn đá nhỏ bên chân: "Khả năng đi, chờ một chút."
Lại qua mười mấy phút, La Di Hạ vẫn không có xuất hiện, nhưng Giang Nhất Niệm lại nhận được điện thoại của cô, trầm khuôn mặt nói: "Đi, Di Hạ nói cậu ấy bị đau bụng."
La Di Hạ là người rất giỏi nhịn, có thói quen chuyện gì cũng chính mình giải quyết, sẽ không phiền toái người khác, ngay cả mấy người ở chung lâu như vậy cũng vẫn thế, cô ấy gọi điện thoại tới, vậy nhất định là đau không chịu nổi.
Biết rõ cá tính cô, ba người lập tức trở về tìm cô, liền phát hiện cô ôm bụng ngồi ở ghế phía trước WC, trên đầu mồ hôi ròng ròng, sắc môi trở nên trắng.
"Di Hạ, cậu làm sao vậy? Có phải bà dì tới hay không?" Đường Văn Tuệ ngồi xổm ở trước người cô, lo lắng hỏi.
La Di Hạ lắc đầu: "Không phải, tớ cũng không biết bị làm sao, đi WC xong ra tới liền cảm giác bụng rất đau, giống như có sâu đang cắn tớ, vốn tưởng rằng ngồi một lát sẽ tốt hơn, không nghĩ tới càng ngày càng đau."
Giang Nhất Niệm đáp tay ở trên mạch đập cô, sắc mặt trầm xuống: "Cậu gặp phải cô bé buổi sáng trong tiệm kia?"
"Thời điểm rửa tay đυ.ng phải." La Di Hạ cố nén đau trả lời, "Làm sao vậy?"
"Thanh Y, đi tìm cô bé! Mang lại đây, không cần khiến cho xôn xao!" Giang Nhất Niệm mệnh lệnh nói.
Phía sau, một đạo lệ ảnh màu xanh lơ hiện thân hình ra, quỳ một gối xuống đất: "Vâng, chủ nhân." Dứt lời, phiêu nhiên bay đi.
"Đây, đây, đây là tình huống gì?!!" Ba người mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
"Cô ấy tên Thanh Y, là quỷ phó của tớ." Giang Nhất Niệm đơn giản giải thích một câu.
Thanh Y, nguyên danh là Nhiễm Phương Hoa, là đoá hoa thời kỳ dân quốc nổi danh về giao tế, sau bị lời ngon tiếng ngọt của đại thiếu gia họ Cố đả động, gả cho hắn làm thϊếp.
Đáng tiếc tình yêu cô khát khao lại không có mang cho cô một nơi yên ổn để sống, ngược lại còn đưa cô vào tuyệt lộ.
Cố lão phu nhân ngại cô sinh ra đê tiện, bại hoại thanh danh Cố gia, đối với cô mọi cách làm khó dễ.
Phu nhân chính phòng hận cô cướp đi trái tim của chồng, thiết kế cô cùng hạ nhân tư thông, sau đó trói gô cô trầm đường, khi chết trong bụng còn có một đứa trẻ bốn tháng.
Chồng cô lại cũng chưa rên một tiếng, đêm đó liền thỏa hiệp, nghỉ ở trên giường phu nhân chính phòng, không có vì cô và đứa trẻ chảy một giọt nước mắt nào.