Chương 31: Đặc dị cục

"Là nhờ phù phá trận." Giang Nhất Niệm nói.

Chung Hạo lại là một tiếng tán thưởng, phù phá trận cũng thuộc về bùa chú cao cấp, người này rốt cuộc lai lịch như thế nào, thế nhưng hiểu được nhiều như vậy.

"Xin hỏi Giang đại sư thuộc phái nào?" Chung Hạo thật cẩn thận hỏi.

"Phái Huyền Nhất." Giang Nhất Niệm đúng sự thật nói ra, cũng muốn thông qua phản ứng của hắn do thám hiện trạng của phái Huyền Nhất hiện giờ.

Chung hạo nhíu nhíu mày, hắn cũng không có nghe nói qua môn phái này, là môn phái lánh đời sao? Quay đầu liếc nhau cùng đồng sự, Lâm Giang lắc lắc đầu.

Nhìn hai người hỗ động, tâm tình của Giang Nhất Niệm có chút hạ xuống, năm đó phái Huyền Nhất chính là môn phái thứ nhất trong thiên hạ chân chính tu tiên, hiện giờ lại có thể người nghe cũng chưa nghe nói qua, cũng không biết cụ thể như thế nào.

"Sự tình chúng tôi đã đại khái hiểu biết, cảm ơn cô đã báo cho, tôi sẽ sai người đuổi theo tra nơi ẩn nấp của đạo sĩ kia." Chung Hạo nói, đưa cho cô một tờ danh thϊếp, "Vậy chúng tôi cáo từ trước, về sau có việc có thể liên hệ với tôi."

"Từ từ." Giang Nhất Niệm đưa cái chai chứa âm hồn qua, "Nơi này là âm hồn bị trận pháp vây khốn, tâm nguyện của bọn họ chưa xong, không muốn đầu thai, giao cho anh chị."

Ban đầu cô định chính mình xử lý, nhưng nếu cục đặc dị đã tìm tới cửa, vậy để bọn họ làm đi, dù sao bọn họ cũng là cơ cấu quốc gia chuyên môn xử lý loại sự tình này.

"Yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng."

Giang Nhất Niệm từ văn phòng ra tới, liền thấy Bùi Hằng Tu, kinh ngạc nói: "sao anh lại đến đây?"

"Đến xem em, bọn họ không làm khó dễ em chứ?" Bùi Hằng Tu thần sắc lãnh đạm, trong giọng nói lại không khó nghe ra quan tâm đối với cô.

Trong lòng Giang Nhất Niệm hơi ấm, cười cười: "Không có, bọn họ chỉ dò hỏi theo lệ thường thôi."

Bùi Hằng Tu gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Vừa lúc giữa trưa, cùng đi ăn cơm nhé?"

Giang Nhất Niệm nhìn nhìn thời gian: "Cũng được, đi Nhất Phẩm Thiên đi, em hỏi bạn cùng phòng em một chút xem có đi hay không."

Bùi Hằng Tu tự nhiên không thể nói là không được.

Giang Nhất Niệm gọi điện thoại cho ba người bạn cùng phòng, các cô vừa nghe nói cùng Bùi Hằng Tu đi ra ngoài ăn cơm, liên tục cự tuyệt, nói cái gì cũng không chịu làm bóng đèn, bảo cô ăn xong đóng gói một phần trở về là được.

Giang Nhất Niệm đành phải thôi.

Trên bàn cơm, Giang Nhất Niệm nhắc nhở Bùi Hằng Tu: "Tình huống của anh tương đối đặc thù, chú ý đừng để người khác phát hiện, có một số thiên sư cấp tiến sẽ coi anh thành tà ma ngoại đạo."

Tay Bùi Hằng Tu khựng lại: "Tà ma ngoại đạo?"

Giang Nhất Niệm gật đầu, giải thích: "Tu sĩ chúng em đều là hấp thu linh khí để tu luyện, âm khí hút vào quá nhiều đối với chúng em mà nói là một loại gánh nặng, dễ tẩu hỏa nhập ma, thông thường chỉ có âm hồn và một ít tà tu mới có thể lấy âm khí làm đồ ăn."

Bùi Hằng Tu như suy tư gì: "Cho nên anh thuộc về tà tu?"

"Không phải." Giang Nhất Niệm lắc đầu, "Tà tu không chỗ nào cố kỵ, lợi dụng thuật pháp tàn hại sinh linh, anh không có tu luyện lại có thể hấp thu âm khí, tám phần là vấn đề thể chất, nhưng cụ thể là thể chất gì em cũng không rõ ràng lắm." cô cũng không phải cái gì cũng biết.