Chương 30: Đặc dị cục

"Vậy thì không có khả năng." Đường Văn Tuệ ngẫm lại có đạo lý, cũng liền không hề dây dưa, "các cậu nói việc này rốt cuộc đã phát sinh như thế nào vậy? Ngày thường nhiều người qua bên kia chơi như vậy, sao vẫn luôn không phát hiện ra."

Hai người Đường Tạ dễ lừa gạt, nhưng La Di Hạ lại vẫn hoài nghi nhìn về phía Giang Nhất Niệm, cô không quên sự tình buổi tối hôm trước, Giang Nhất Niệm chuồn êm đi ra ngoài, tổng cảm thấy việc này có lẽ thật sự có quan hệ cùng cô.

"Không, tớ hiện tại có một loại phỏng đoán thực đáng sợ." Tạ Duẫn Phỉ không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt thập phần khó coi, "Trước kia có lời đồn, cá ở nhà ăn là được vớt từ dưới hồ nước lên, cho nên mới khó ăn như vậy, các cậu nói liệu có lẽ nào là —— thật không?"

……

"Oẹ——"

Tiếng nôn mửa hết đợt này đến đợt khác vang lên không ngừng, Đường Văn Tuệ tức giận chụp mông Tạ Duẫn Phỉ một chút, tức muốn hộc máu nói: "Tạ Duẫn Phỉ! Cậu chính là đồ khốn!"

Tạ Duẫn Phỉ cũng ủy khuất: "Tớ cũng đâu có nói sai, xác thật có khả năng này."

"Đừng nói nữa." La Di Hạ vỗ ngực, "cậu không đề cập tới thì chuyện gì cũng đều không có, vừa nhắc tới, trong đầu lại suy nghĩ lung tung rối loạn, muốn xóa đi cũng không xóa được."

"Nhất Niệm, sao cậu một chút phản ứng cũng không có vậy?" Đường Văn Tuệ nghi hoặc nói, "Cậu chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao?"

Giang Nhất Niệm cười tủm tỉm nhìn ba người: "Các cậu đã quên rồi sao? Tớ cơ bản chưa từng ăn cá." Cô cơ bản mỗi lần ăn cá đều bị hóc xương, dù cẩn thận thế nào vẫn hóc xương cho nên sau này quyết định không ăn nữa.

Ba người nghiến răng: "……" Muốn cắn chết cậu!

Đang lúc ba người trợn mắt tức giận nhìn cô, Giang Nhất Niệm nhận được điện thoại của hiệu trưởng, kêu cô hiện tại đi đến văn phòng hắn một chuyến, vì thế quang minh chính đại rời đi.

"Cộc cộc."

"Mời vào."

Được hiệu trưởng cho phép, Giang Nhất Niệm đẩy cửa đi vào, bên trong ngoại trừ hiệu trưởng, còn có một nam một nữ xa lạ.

"Em Giang, mau ngồi đi." Thái độ Hiệu trưởng phá lệ khách khí, chỉ vào một đôi nam nữ kia, nói, "Hai vị cảnh sát này tìm em có chút việc, em chỉ cần nói đúng sự thật là được."

Nam nhân đứng dậy, nói với hiệu trưởng: "Quách hiệu trưởng, chúng tôi muốn đơn độc nói chuyện cùng bạn học Giang, không biết có phương tiện không?"

Quách hiệu trưởng sửng sốt, ngay sau đó đứng dậy rời đi, "Đương nhiên có thể, các người nói chuyện đi."

"Chào bạn học Giang, chúng tôi là cục đặc dị quốc gia, chuyên môn xử lý sự kiện thần quái. Tôi tên Chung Hạo, cô ấy là Lâm Giang." Chung Hạo nói, hướng cô vươn tay.

Giang Nhất Niệm duỗi tay bắt tay hắn một chút, một khắc tiếp xúc xong liền rời đi, nhưng điều nên do thám đều đã do thám được.

Biểu tình Chung Hạo nháy mắt trở nên ôn hòa hơn, "Mọi người đều là đồng đạo, tôi cứ việc nói thẳng, sự tình phát sinh ở hồ nước kia có quan hệ cùng cô đi?"

Giang Nhất Niệm gật đầu, đơn giản công đạo sự tình trải qua, đương nhiên che giấu tình huống Bùi Hằng Tu, tình huống của hắn nếu bị người khác biết, sẽ bị cho rằng là tà ma ngoại đạo.

"Khóa hồn trận và ẩn nấp trận?" Chung hạo hít hà một hơi, "Kia giống như đều là trận pháp cao cấp đi, đều bị cô giải được?"