"Cái gì?!" Tạ Duẫn Phỉ đột nhiên từ trên giường bắn lên, vẻ mặt khϊếp sợ.
"Sao lại thế?" La Di Hạ cũng vẻ mặt kinh ngạc.
"Không biết, tớ vừa nãy giặt quần áo ở dưới nghe được, chạy nhanh đi xem một chút!" Đường Văn Tuệ tùy ý đặt chậu rửa ở trên ghế, nhìn một vòng phát hiện thiếu một người, "Nhất Niệm đâu?"
"Sáng sớm đã đi ra ngoài, đi, chúng ta đi xem."
Tạ Duẫn Phỉ ở trên giường kêu to: "Hai người các cậu từ từ, chờ tớ, tớ còn chưa có thay quần áo!"
"Trở về lại thay."
Chờ ba người đuổi tới hiện trường, nơi đó đã bị vây đến chật như nêm cối.
Đường Văn Tuệ vỗ vỗ bả vai một bạn học, hỏi: "Này, bạn gì ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đường bộ trưởng?"
"Là Tiểu Bạch sao, cho tớ xem nhờ một chút." Phát hiện là người quen, Đường Văn Tuệ liền da mặt dày chen đi vào, nhón mũi chân nhìn vào trong đám người.
Vừa nhìn, liền thấy cách đó không xa có một hàng mười thi cốt, mà cảnh sát vẫn còn đang vớt tiếp.
"Trời ạ, nhiều như vậy! Đây là đào phần mộ tổ tiên nhà ai sao?" Đường Văn Tuệ kinh hô, nhưng rất nhanh cô liền không suy nghĩ như vậy nữa.
Khi nước dưới đáy ao bị rút cạn, thi thể lộ ra càng ngày càng nhiều, có thi thể chỉ còn xương trắng, có thi thể đang bốc mùi thối, nảy dòi bọ, cũng có thi thể tương đối mới mẻ.
"Oẹ ——"
Tất cả mọi người bị huân cho tưởng nôn, liên tục lui về phía sau, La Di Hạ lại ở trong lúc lơ đãng thấy được Giang Nhất Niệm đứng ở bên người cảnh sát, kéo kéo cánh tay Đường Văn Tuệ: "Người kia là Nhất Niệm sao?"
"Ai cơ?" Đường Văn Tuệ theo phương hướng ngón tay cô nhìn qua, nháy mắt cũng sửng sốt một chút, "Hình như vậy, nhưng sao cậu ấy lại ở đàng kia?"
Giang Nhất Niệm ở kia, tự nhiên bởi vì cô là người báo cảnh sát.
Rạng sáng, một nữ quỷ nói cho cô, hồ sen ngoại trừ có khóa hồn trận, năm đó đạo sĩ kia còn bày trận ẩn nấp, đêm qua đi vội vàng, cô cũng không kiểm tra cẩn thận, vì thế sáng sớm lại đi phá trận ẩn nấp, sau đó mới làm thi cốt hiện ra.
"Đội trưởng, nơi này sao lại có nhiều thi thể như vậy?" Một cảnh sát trẻ tuổi khó hiểu hỏi cấp trên của hắn, "Nhiều thi thể ở chỗ này như vậy, trường học trước kia thế nhưng không có phát hiện ra, sao có thể được? Rõ ràng thối như vậy."
Thẩm Quân Trạch trầm khuôn mặt nói: "Đây đã không phải là vụ án mà chúng ta có thể giải quyết được, báo lên trên đi."
"A?" Cảnh sát trẻ cào cào cái ót, vẻ mặt khó hiểu, "Lên trên đâu?"
Thẩm Quân Trạch không có trả lời, có một số việc chỉ có một bộ phận người cực nhỏ biết, tỷ như: Ở bên trên Cục Cảnh Sát bọn họ, còn có một bộ phận gọi là cục đặc dị, chuyên môn xử lý loại sự tình quái dị loạn thần này.
Giang Nhất Niệm trở lại phòng ngủ, lập tức đã bị ba người bạn cùng phòng vây quanh.
"Vụ này là sao vậy?"
Tạ Duẫn Phỉ lôi kéo cô ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Chính cậu thành thật khai báo đi."
"Cậu đang nói chuyện buổi sáng sao?" Giang Nhất Niệm hơi suy tư liền đoán được các cô muốn hỏi chính là cái gì, "Tớ đi ra ngoài tản bộ, thấy được sau đó báo cảnh sát."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Đường Văn Tuệ không tin.
"Bằng không thì sao, chẳng lẽ những người đó còn có thể là tớ gϊếŧ sao?"