Chương 24: Bạn cùng phòng

Trong vườn trường, nơi chốn có thể thấy được sinh viên mới và gia trưởng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Bùi Hằng Tu lại một chút không chú ý mấy thứ này, cùng Giang Nhất Niệm liếc nhau.

"Anh lại ngửi thấy được?" Giang Nhất Niệm nhìn âm khí nhàn nhạt trong không khí, không xác định hỏi.

"Ừ, rất thơm!" Trong âm thanh Bùi Hằng Tu mang theo nhảy nhót rõ ràng.

"Bây giờ ban ngày ban mặt không tốt đi, hay là để buổi tối?" Giang Nhất Niệm đề nghị.

"Được." Bùi Hằng Tu gật đầu, tuy rằng hắn thực thèm, nhưng ban ngày ban mặt lại là trước công chúng, chạy tới bắt quỷ xác thật không thích hợp.

Từ sau khi kết hôn, thân thể hắn phảng phất mở ra cái chốt kỳ quái nào đó, nhưng —— hắn cũng không chán ghét.

Bác Vương tài xế nghe hai người đối thoại, biểu tình càng ngày càng kỳ quái, hồ nghi mà nghĩ: Sự tình gì ban ngày không thể làm, một hai phải buổi tối? Hai vợ chồng son chẳng lẽ là đang thảo luận sự tình ngượng ngùng gì sao?

Bùi Hằng Tu đưa người đến dưới ký túc xá liền phải rời đi, bác Vương kinh ngạc nói: "Thiếu gia, thiếu gia không tiễn phu nhân lên lầu sao?"

"Không cần." Bùi Hằng Tu thu hồi tầm mắt, sức lực của hắn còn không lớn bằng cô, đi cũng không giúp được gì.

"Về sau không cần gọi cô ấy là phu nhân, cô ấy không thích." Bùi Hằng Tu thu hồi tầm mắt, "Lái xe, đi công ty.”

Bác Vương chỉ sửng sốt một giây liền hồi phục lại tinh thần, khởi động xe, lái ra cổng trường, trong lòng lại nói thầm: hai vợ chồng đều rất kỳ quái.

Sự thật chứng minh Bùi Hằng Tu là đúng, Giang Nhất Niệm hoàn toàn không cần người khác giúp cô xách rương, có phù nhẹ vật, 300 cân chỉ như cọng lông chim.

Khi Giang Nhất Niệm đến phòng ngủ, hai người bạn cùng phòng đã ở đây, nhưng đều còn đang ngủ.

Nghe được động tĩnh mở cửa, La Di Hạ tức khắc bừng tỉnh, dò ra nửa cái đầu, thấy rõ người tới mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhất Niệm, là cậu."

Giang Nhất Niệm nhìn thoáng qua giữa mày cô tích tụ hắc khí: "Gặp ác mộng sao?"

"Đúng vậy." La Di Hạ bực bội gãi gãi đầu, "Tổng cảm giác là một giấc mộng thực đáng sợ, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì."

"Trước dậy rửa mặt đi, tắm rửa một cái sẽ thoải mái hơn." Giang Nhất Niệm kiến nghị.

"Ừ." La Di Hạ sờ sờ phía sau lưng ướt đẫm, dẫm lên cây thang định trèo xuống giường, không nghĩ tới không đợi cô xoay người đỡ lấy thang cuốn, lòng bàn chân đột nhiên bị trượt, cả người cô phảng phất bị người từ sau lưng đẩy một phen, đột nhiên ngã xuống.

"A!" La Di Hạ ức chế không được kêu ra tiếng sợ hãi.

Giang Nhất Niệm đẩy rương hành lý ra, vươn hai tay, chặt chẽ ôm lấy người rơi xuống.

La Di Hạ kinh hồn chưa định dựa vào bả vai Giang Nhất Niệm, gắt gao ôm đầu cô: "Ô ô ô, tớ sợ muốn chết!"

Giang Nhất Niệm vỗ vỗ tay cô, trấn an nói: "Được rồi, không có việc gì, cậu mau buông tay, tớ sắp bị cậu kẹp chết."

"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Tạ Duẫn Phỉ, một người bạn khác cùng phòng bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh đột nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn hai người.

La Di Hạ hồi phục lại tinh thần, buông tay ra, xoa xoa nước mắt trên mặt, kể ra chuyện vừa rồi một lần, lòng còn sợ hãi mà lại lần nữa ôm lấy cô.

Giang Nhất Niệm giống như lơ đãng bắn một chút ở trên trán cô, một sợi hắc khí tức khắc tiêu tán, "Được rồi, không có việc gì, mau đi tắm rửa đi."