Chương 22: Giải cổ

Kiếm được một ngàn vạn, tâm tình của Giang Nhất Niệm cũng không tệ lắm, chuyển tặng hắn mấy lá bùa hộ mệnh: "Lần sau còn có chuyện như vậy cứ việc liên hệ với tôi, tôi có thể giảm giá cho anh."

Trang Trình gật đầu nói cảm ơn, tuy rằng cũng không hy vọng lại lần nữa gặp gỡ sự tình như vậy, nhưng sự tình tương lai ai có thể nói chuẩn được, kết giao với một đại sư có năng lực tổng sẽ không sai. Rốt cuộc hắn và hai em trai cũng không giống nhau.

——

Hai ngày sau, Trang phu nhân vẻ mặt tiều tụy gõ vang cửa một toà nhà, lúc này cô đã không còn vẻ thanh xuân và mỹ diễm trước kia, mang khẩu trang cũng có thể nhìn ra nếp nhăn trên mặt.

"Cộc cộc cộc!" Trang phu nhân không kiên nhẫn lại lần nữa gõ cửa, sự tình phát sinh hai ngày nay đối với cô mà nói quả thực chính là một cơn ác mộng, bí mật của cô bị cho hấp thụ ánh sáng, khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp cũng không còn, thay thế chính là một gương mặt già che kín nếp nhăn, ánh mắt khϊếp sợ của chồng và con trai đã sắp bức điên cô.

Ngay ở khi cô sốt ruột thượng hoả, cửa mở, một cô gái nhỏ nhảy nhót đi ra, tò mò nhìn cô một cái: "Ủa? Là Trang phu nhân sao? Sao cô giống như trở nên già đi vậy?"

Sắc mặt Trang phu nhân tức khắc đen xuống dưới, tức giận nói: "Đừng hỏi! Mầm bà bà đâu? Cô tìm bà bà có việc."

"Nha, bà ở trong phòng, đi theo cháu." Cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót đi ở phía trước dẫn đường, Trang phu nhân vội vàng đuổi kịp.

Trong phòng, một bà lão gương mặt hiền từ đang ngồi ở dưới bóng cây thừa lương.

"Mầm bà bà, lần này bà nhất định phải giúp tôi!" Còn chưa tới trước mặt bà, Trang phu nhân đã khóc lóc, "Cổ thanh xuân của tôi bị người ta gϊếŧ chết rồi!"

Nói, cô cởi khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt tràn đầy nếp uốn.

"Phốc! Cô hiện tại thật xấu nha!" Cô gái nhỏ cười cong eo, "Cô không phải là ỷ vào có cổ thanh xuân, mấy năm nay không hề bảo dưỡng chứ?"

Trang phu nhân cắn răng: "……" Con oắt chết tiệt kia, biết rõ còn nói ra!

"Nhân Nhân, đừng quậy nữa." Bà lão không nhẹ không nặng điểm điểm cái trán của cô, quay đầu đi nói với Trang phu nhân: "Trang phu nhân, cô năm đó cứu tôi một mạng, tôi tặng cổ thanh xuân tổ truyền cho cô, giữa chúng ta khi đó cũng đã thanh toán xong. Về phần cổ của cô bị giải, không quan hệ với tôi, tôi cũng không giúp được cô."

"Nhưng là do tôi trúng cổ hôn mê, mới bị người hiểu lầm cổ thanh xuân! Toàn bộ đế đô cũng chỉ có một cổ sư là bà, bà dám nói không quan hệ với bà sao?!"

Nghe thế, cô gái nhỏ không khỏi lè lưỡi, có hơi chút chột dạ, thấy cháu gái phản ứng như vậy, bà lão nơi nào sẽ không thể tưởng được, việc này có quan hệ cùng cô.

Bà lão không phản bác, thở dài một hơi: "Cổ thanh xuân trân quý vô cùng, tôi cũng chỉ có một con, không có biện pháp giúp cô."

Trang phu nhân nghe xong đại kinh thất sắc, bụm mặt, hỏng mất nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mặt tôi biến thành cái dạng này, bà bảo tôi gặp người như thế nào?!"

Cô gái nhỏ tròng mắt vừa chuyển: "Cháu có một con bán thành phẩm, nhưng tác dụng phụ rất lớn,……"

"Cô muốn!" Trang phu nhân không đợi cô nói cho hết lời, liền vội vàng nói.

Cô không quản được nhiều như vậy, làm một người bình thường, cô năm đó có thể đánh bại một chúng danh viện đế đô, gả vào nhà họ Trang, toàn bằng một gương mặt yêu diễm.