Chương 17: Ăn quỷ

Năm thứ hai cấp 3, anh cô tới tuổi tác bàn chuyện cưới hỏi, nhưng bởi vì trong nhà nghèo, không trả nổi tiền lễ hỏi, vì thế vợ chồng Ngô gia tính toán gả Ngô Tư Vũ đi, qua tay kiếm một ít tiền.

Bọn họ chọn cho Ngô Tư Vũ một nam nhân từng ly hôn, đã sắp 40 tuổi, là người bán thịt lợn, thô bỉ nhưng trả nhiều lễ hỏi.

Ngô Tư Vũ đương nhiên không muốn, lại không cẩn thận bị cha mẹ lừa về nhà, khóa ở trong nhà không cho đi ra ngoài. Vì tránh cho cô chạy trốn, bọn họ thu toàn bộ đồ trên người cô, chỉ để lại cho cô một bộ quần áo.

Để cô đói bụng hai ngày, sau khiến cho đồ tể mang cô đi, bọn họ nghĩ nữ nhân chỉ cần phá thân tự nhiên liền sẽ nhận mệnh.

Nhưng cô không có, cô vô số lần muốn đào tẩu, lại đều lấy thất bại chấm dứt, cuối cùng chọc giận đồ tể, khiến hắn thất thủ đánh chết cô.

Sau khi cô chết, cha mẹ chẳng những không có báo cảnh sát, ngược lại còn lấy việc này uy hϊếp đồ tể, đòi phí bịt miệng. Hận ý mãnh liệt làm cô sau khi chết hóa thành lệ quỷ.

"Cho nên cô đi báo thù?"

Ngô Tư Vũ dừng một chút, thừa nhận: "Đúng vậy, tôi dọa cho tên súc sinh kia sống sờ sờ sợ vỡ mật mà chết. Về phần người nhà của tôi —— bọn họ sẽ sống lâu trăm tuổi, nhưng đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi!" Ngô Tư Vũ oán hận nói, quanh thân trào ra một cỗ lệ khí, làm cho Bùi Hằng Tu nhìn mà ngo ngoe rục rịch.

"Bang!" Giang Nhất Niệm đập một cái ở trên tay hắn: "Lau nước miếng đi, thật sự không thể ăn tiếp."

Bùi Hằng Tu tiếc nuối thu hồi mắt, hít sâu một hơi, áp xuống cuồn cuộn muốn ăn trong dạ dày: "Ngượng ngùng, nó quá thơm."

Ngô Tư Vũ bị hắn trắng ra như vậy dọa khóc, lệ khí vừa mới bởi vì thù hận sinh ra nháy mắt tiêu tán, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, một lệ quỷ lại bị người bức thành một đoá hoa trắng bé nhỏ mong manh.

Giang Nhất Niệm gõ gõ mặt bàn: "Đồ tể hại cô, cô báo thù không gì đáng trách, cô trả thù cha mẹ cô cũng về tình cảm có thể tha thứ, nhưng cô thương tổn Trần Vũ Hiên và mấy người bạn gái của anh ta thì không được."

"Tôi khi đó lệ khí quấn thân, không khống chế được chính mình, tôi yêu anh ấy như vậy, anh ấy lại ở bên cô gái khác, tôi không tiếp thu được, cho nên mới giáo huấn mấy cô gái kia một chút."

"Cô còn có lý? Cô yêu anh ta, anh ta liền nhất định phải đáp lại cô sao? Thiên hạ nào có đạo lý như vậy?" Giang Nhất Niệm không nghĩ cùng cô nhiều lời vô nghĩa, phất phất tay, "Bỏ đi, sau khi đi xuống, sẽ có người tìm cô thanh toán oán nghiệt, đầu thai đi thôi."

"Tôi……" Ngô Tư Vũ thừa nhận chính mình đuối lý, cũng không phản bác, chỉ cầu xin nói, "Đại nhân, tôi biết tôi sai rồi, tôi muốn đi xin lỗi anh Vũ Hiên, cầu ngài thả tôi đi."

Giang Nhất Niệm vươn một ngón tay, ở trên hồn thể cô khắc một đạo trận pháp: "Cô chỉ có mười phút, mười phút sau, đạo trận pháp này sẽ đưa cô đi đến địa phương cô cần đi, đừng nghĩ chạy trốn, cô cũng không chạy thoát."

"Sẽ không, đa tạ đại sư." Ngô Tư Vũ hướng cô cúi người, hóa thành khói nhẹ bay đi.

Từ sau khi hút âm khí xong, Bùi Hằng Tu cảm thấy đồ ăn dù mỹ vị cũng không thơm, cảm giác muốn ăn giảm đi, sợ tới mức mẹ Bùi cho rằng con trai lại phát bệnh.