Giang Nhất Niệm đang ở phòng tắm tắm rửa bị tiếng quỷ kêu thê lương kinh động đến, vội vàng kéo khăn tắm trên giá xuống, cuốn lại trên người, đỉnh một đầu còn đầy bong bóng xà phòng xông ra ngoài.
Trong phòng ngủ, một tay Bùi Hằng Tu bóp chặt cổ nữ quỷ, một cái tay khác tóm lấy hắc khí bao quanh trên người nữ quỷ, một ngụm tiếp một ngụm đưa vào trong miệng.
Giang Nhất Niệm bị một màn này làm cho ngạc nhiên ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn nữ quỷ ban đầu đen thùi lùi phai màu thành tro, chỉ lộ ra bộ mặt vốn dĩ thanh tú.
Thấy hắn còn tưởng tiếp tục kéo hồn thể nữ quỷ, Giang Nhất Niệm sau đó mới phản ứng lại đây, một tay chém ra, ngăn trở hắn.
Nữ quỷ sống sót sau tai nạn súc thành một đoàn, khóc sướt mướt trốn đến phía sau Giang Nhất Niệm, hoảng sợ muôn phần nhìn nam nhân giống như suy yếu kỳ thật là đại ma vương kia.
"Bùi Hằng Tu?" Giang Nhất Niệm không xác định mà hô, nhân loại trước mắt này xác thật là, cũng không có bị thứ đồ dơ gì quấn thân, nhưng việc làm vừa rồi của hắn, cũng không phải chuyện người bình thường làm.
"Sao?" Màu đen trong mắt Bùi Hằng Tu dần dần rút đi, khôi phục thành màu nâu thường thấy, "Làm sao vậy?"
"Anh không nhớ rõ chuyện vừa rồi sao?" Giang Nhất Niệm kinh ngạc nói, "Vậy anh có cảm giác gì không?"
"Cảm giác?" Bùi Hằng Tu lau khóe miệng, dư vị một chút mỹ vị còn sót lại trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn: "Anh giống như vừa ăn cái gì đó rất ngon, hiện tại toàn thân ấm áp, thực thoải mái."
Nữ quỷ "Oa" một tiếng khóc lên: "Đó là âm khí duy trì quỷ thân của tôi, quỷ khí còn có lệ khí!"
Bùi Hằng Tu sau đó mới chú ý tới thiếu nữ áo trắng như ẩn như hiện tránh ở phía sau vợ, biểu tình hiện một tia phức tạp: "Đây là —— nữ quỷ?"
Giang Nhất Niệm gật đầu: "Không sai, đây là nữ quỷ vừa rồi anh ức hϊếp."
Bùi Hằng Tu khựng lại, thần sắc thậm chí một lời khó nói hết: "Anh ức hϊếp cô ấy?"
"Anh vừa rồi ăn toàn bộ lệ khí và âm khí trên người cô ấy, nếu không phải em ngăn cản, anh thiếu chút nữa đã nuốt toàn bộ hồn của cô ấy."
Bùi Hằng Tu: "……"
Hắn giờ phút này tâm tình quả thực không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, so với trước đó biết vợ là thiên sư còn phức tạp hơn, lúc ấy chỉ cảm thấy cô không đơn giản, không ngờ chính mình cũng không phải đèn cạn dầu, liền cảm giác tam quan bị điên đảo.
Giang Nhất Niệm chống cằm, đánh giá hắn từ đầu tới đuôi một phen: "Anh thật sự không có nơi nào không thoải mái sao?"
Cô còn chưa từng nghe nói qua có nhân loại bình thường nào có thể hút âm khí, nói như vậy, chỉ có âm hồn mới có thể lấy âm khí làm thức ăn, còn có một ít tà tu, nghe nói cũng có thể lợi dụng âm khí tu luyện.
Bùi Hằng Tu bị ánh mắt ngạc nhiên của cô nhìn cho có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt cô: "Không có."
Há chỉ là không khó chịu, hắn hiện tại toàn thân thoải mái, hận không thể đi xuống chạy vài vòng.
"Để ý em xem thân thể của anh không?" Giang Nhất Niệm thật sự tò mò, muốn dùng linh lực thăm dò.
"Không vấn đề."
"Anh đưa tay cho em."