Chương 11: Cung phụng

"Thật đúng là kẻ vô tri không sợ." Giang Nhất Niệm nhìn cô nói, "Cậu đây là đυ.ng phải cấm kỵ của quỷ quái, khó trách âm hồn muốn gϊếŧ chết cậu."

Vừa mới nói xong lời này, một trận âm phong đánh úp lại, trong phòng tức khắc lạnh xuống vài độ, Thù Như Tuyết chà xát cánh tay: "Sao lại……"

Chữ "Lạnh" còn chưa nói ra miệng, cô đã bị thứ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt làm cho hoảng sợ, hô to một tiếng "Quỷ!", Súc vào trong lòng ngực bà Thù.

Những người khác cũng sợ tới mức không nhẹ.

Giang Nhất Niệm móc ra một lá phù đuổi quỷ, thương lượng cùng nữ quỷ: "Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cô người lớn tính cách rộng rãi, không bằng thả cho các cậu ấy một con ngựa?"

Nữ quỷ kiêng kị nhìn cô, thật lâu sau mới mở miệng: "Nếu hơn phân nửa đêm cô đã đi ngủ, có người ở cửa nhà cô nhảy Disco, dùng sức đá cửa nhà cô, đánh thức cô, còn chửi ầm lên với cô, thời điểm chơi trò chơi còn muốn bóc vết sẹo của cô, hỏi cô chết như thế nào, cô nghĩ sao?"

Giang Nhất Niệm: "……"

Thù Như Tuyết nghe đến đó, cũng cảm thấy chính mình thực quá mức, nỗ lực khắc phục cảm xúc sợ hãi, từ trong lòng ngực mẹ ra tới: "Xin, xin lỗi, tôi cho rằng trên thế giới này không có quỷ, tôi không biết cô ngủ ở bên trong."

Nói đến mặt sau, cô đều muốn khóc, nếu sớm biết rằng trên đời có quỷ, đánh chết cô cũng sẽ không chạy tới nghĩa địa tìm đường chết.

"Người không biết vô tội, cô xem cậu ấy đã biết sai rồi, không bằng tha thứ cho cậu ấy một lần này được không?" Giang Nhất Niệm nói, đề ra kiến nghị, "tôi thấy cô là cô hồn dã quỷ, nếu cậu ấy mạo phạm cô, liền phạt cậu ấy mỗi năm thanh minh và tết Trung Nguyên đều phải đến tảo mộ dâng hương, đốt tiền giấy cho cô, được không?"

Không chờ nữ quỷ trả lời, Thù Như Tuyết đã gật đầu như đảo tỏi: "Tôi, tôi còn có thể tìm người tu sửa mộ cho cô, hoặc là đổi một nơi phong thuỷ bảo địa cho cô, về sau cô chính là tổ tông của tôi, tôi mỗi ngày đều đốt hương cho cô!"

Cha mẹ Thù Như Tuyết: "……"

Nữ quỷ suy nghĩ một lúc liền đáp ứng, cô vốn dĩ cũng không thật muốn tánh mạng của mấy người, chỉ bị người đánh thức nên tức giận mà thôi, huống chi hiện tại lại đυ.ng phải một thiên sư, cô liền càng không muốn mạo hiểm.

Mắt thấy nữ quỷ rời đi, Thù Như Tuyết nhẹ nhàng thở ra, Giang Nhất Niệm nhắc nhở: "Chuyện cậu đã đáp ứng cô ấy, nhất định phải làm được, tốt nhất không cần lừa gạt quỷ thần, nếu không cô ấy sẽ trở về tìm cậu."

"Giang đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định làm theo!" Thù Kiến Dân hứa hẹn nói.

Thấy thái độ hắn thành khẩn, Giang Nhất Niệm đề ra một câu: "Hãy cung phụng cô ấy cho tốt, thiện ý đều là lẫn nhau, gia đình bác đối tốt với cô ấy, cô ấy tương lai cũng sẽ che chở cho gia đình bác."

Thù Kiến Dân liên tục nói vâng.

"Được rồi, nơi này không còn chuyện của cháu, cháu đi trước." Giang Nhất Niệm nói, ngước mắt nhìn về phía em họ súc ở góc làm chim cút, "Về sau đừng chơi loại trò chơi này, em dù cho không tin quỷ thần, cũng không thể không có tâm kính sợ."

Chúc Cảnh Tịch ấp úng gật đầu: "Em đã biết, chị Nhất Niệm, em về sau sẽ không."

"Chỉ mong em có thể làm được." Giang Nhất Niệm nói xong xoay người phải đi.

"Giang đại sư, từ từ!" Thù Như Tuyết gọi cô lại, ngượng ngùng nhìn cô, "Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi quá thất lễ, có thể phiền toái cậu lại đi nhìn xem mấy người bạn của tôi được không?"

"Không cần thiết, nữ quỷ đã buông tha cậu, tự nhiên cũng sẽ không lại khó xử các cậu ấy, cậu bảo người nhà các cậu ấy đi nói lời xin lỗi với cô ấy, việc này sẽ qua." Giang Nhất Niệm nói xong liền rời đi.