Được đến trả lời khẳng định, Chúc Cảnh Tịch tức khắc cảm thấy cả người đều không tốt, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần: "Không phải em, là bạn của em, các cậu ấy hiện tại đều hôn mê, chị có thể đến xem các cậu ấy được không?"
Cắt đứt điện thoại, Chúc Cảnh Tịch thở phào nhẹ nhõm: "Chị Nhất Niệm nói chị ấy lập tức liền đến."
Sau nửa giờ nôn nóng chờ đợi, Giang Nhất Niệm rốt cuộc xuất hiện, Chúc Cảnh Tịch chạy tới ôm cánh tay cô: "Chị Nhất Niệm, chị rốt cuộc cũng tới! Như tuyết vừa mới tỉnh lại, đòi tự sát, tiêm thuốc an thần mới an tĩnh lại."
"Đi xem." Giang Nhất Niệm đi về phía phòng bệnh, vợ chồng Thù Thị xa xa đi lên đón, chào cô một tiếng: "Cô Bùi". (*)
(*) Gọi theo họ của chồng Giang Nhất Niệm.
Giang Nhất Niệm tạm dừng một chút, mở miệng nói: "Hai bác gọi tên của cháu là được."
Hai vợ chồng nhìn nhau.
"Tiểu thư đã tỉnh!" Trong phòng bệnh, trợ lý Thường hô to một tiếng, "cô ấy lại muốn tự sát!"
Hai người liền không rảnh lo vấn đề xưng hô, xoay người chạy vào phòng bệnh, gắt gao ấn con gái ở trên giường, không cho cô tự sát.
Giang Nhất Niệm tiến vào, nhìn thoáng qua Thù Như Tuyết hắc khí đầy người, chụp lên trên đầu cô một lá bùa tinh lọc, lá bùa vừa dán, một cỗ hắc khí từ trên người cô xông ra, xoay quanh ở trên đầu cô, hóa thành một con quái vật màu đen đánh tới mọi người.
Mấy người nhìn thấy, sắc mặt đều biến đổi.
Tay phải Giang Nhất Niệm vung lên, một đạo lưỡi dao trong suốt nháy mắt đánh tan hắc khí, phân phó: "Đi mở cửa sổ ra, để âm khí đi ra ngoài."
Nghe được lời cô, trợ lý Thường vội đi qua mở cửa sổ, trong lúc này, hắn vẫn luôn như mắc hội chứng Parkinson, tay run rẩy không ngừng.
Thù Kiến Dân hồi phục lại tinh thần không nhịn được hỏi: "Giang đại sư, con gái của tôi rốt cuộc là đã đắc tội thứ gì?"
"Cái này bác vẫn nên hỏi chính cậu ấy đi." Giang Nhất Niệm chỉ chỉ phía sau hắn, "Con gái bác đã tỉnh."
Hai vợ chồng đột nhiên quay lại, liền thấy con gái ôm đầu ngồi dậy: "A —— đầu tôi sao lại đau như vậy?"
Nhìn con gái rốt cuộc cũng thanh tỉnh, bà Thù cực vui mà khóc: "Như Tuyết con rốt cuộc cũng tỉnh, con đã hù chết mẹ!"
Không đợi Thù Như Tuyết nhận ra đang xảy ra chuyện gì, mẹ cô đã tát cô một cái: "Con đó, đồ chết tiệt, đúng là có bản lĩnh, ngay cả nghĩa địa cũng dám đi, còn nhảy Disco, còn chơi đĩa tiên, sao con không lên trời đi!"
Thù Như Tuyết bị đánh ngốc, liên tục xin khoan dung: "Ai, mẹ, con sai rồi, con sai rồi, mẹ nhẹ một chút."
Chờ từ trong miệng mẹ cô biết được sự tình đã trải qua, Thù Như Tuyết đánh giá Giang Nhất Niệm, trong ánh mắt lộ ra hoài nghi: "Cậu thật sự biết bắt quỷ, không phải là đang hù người chứ?"
Cô lại không phải ngày đầu tiên nhận thức Giang Nhất Niệm, trước kia cũng không nghe nói qua cậu ta biết việc này? Chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ?
Bà Thù hận sắt không thành thép mà trừng cô một cái, ấn lên trên trán cô: "Nói bậy gì đó? Nếu không có Giang đại sư cứu con, con đã sớm tự mình lăn lộn chết chính mình! Con thử sờ đầu của mình xem, có đau hay không?"
Thù Như Tuyết bị đau, thử nhe răng, buồn bực sờ sờ đầu.
"Như Tuyết, con nói thật đi, con đến tột cùng đã làm cái gì ở mộ?" Thù Kiến Dân nghiêm khắc nhìn con gái.
"Con, con kỳ thật cũng không có làm cái gì, chỉ là thời điểm nhảy Disco đá trúng bia mộ, mắng vài câu, thời điểm chơi đĩa tiên hỏi đối phương đã chết như thế nào……" Âm thanh của Thù Như Tuyết ở trong cái nhìn căm tức của cha mẹ càng ngày càng nhỏ, chột dạ cúi đầu.