Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Thật Là Chanh Tinh

Chương 3: Hoang tưởng những thứ không thuộc về mình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù đang là mùa hè nhưng đột nhiên chạm vào nước lạnh trên người thật khó chịu.

Hơn nữa, hành vi này còn mang theo sự xúc phạm cực kỳ rõ ràng.

Ninh Mông hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác khó chịu trong người, dùng giọng điệu bình thản giống như không hề tức giận nói: "Anh lại gần đây, tôi đưa điện thoại cho anh."

Nói xong cô giả vờ rút điện thoại từ trong túi quần ra.

Ninh Việt Thụ căn bản không nghĩ tới Ninh Mông sẽ phản kháng. Em gái cùng huyết thống của anh ta xưa nay ở nhà luôn rất khiêm tốn không hề có cảm giác tồn tại, giống như một người câm vậy. Họ nói mười câu cô em gái này cũng không thể đáp được một câu.

Nào có nghịch ngợm đáng yêu như Thanh Vận, luôn có thể khiến cho cả gia đình tràn đầy tiếng cười.

Anh ta bước đến trước mặt Ninh Mông, muốn giật điện thoại khỏi tay cô.

Ninh Mông cười nói: "Tôi không có sức lực, anh lại gần một chút không được sao?"

Ninh Việt Thụ cau mày, nhưng vẫn cúi người tới gần một chút.

Sẽ không có góc độ nào tốt hơn thế này.

Ninh Mông giơ tay phải lên, tập trung toàn lực, tát Ninh Việt Thụ một cái thật mạnh.

Tiếng "bốp" vang vọng trong biệt thự.

To vang dội!

Sau khi tát xong, thân thể Ninh Mông lại mất đi sức lực.

Cô từ từ ngã người ra sau, dựa vào tay vịn cầu thang chống đỡ, thở dốc để giảm bớt sự khó chịu trên cơ thể.

Cái tát này nói đau thì cũng không đau lắm nhưng lại khiến Ninh Việt Thụ ngu người.

Sắc mặt anh ta trở nên tối sầm. Thân là Tứ thiếu gia của nhà họ Ninh giàu có, anh ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu.

Huống chi người đánh anh ta lại là Ninh Mông, người chưa từng có cảm giác tồn tại trong cái nhà này?

"Anh tư! Anh không sao chứ!"

Triệu Thanh Vận hét lên và lao về phía Ninh Việt Thụ .

Sau khi bị cô ta hét lên, Ninh Việt Thụ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh ta lấy tay che mặt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Ninh Việt Thụ nhìn chằm chằm Ninh Mông đang ngồi trên cầu thang, tức giận nói: "Ninh Mông, mày điên rồi!"

Ninh Mông vuốt lại mái tóc nhỏ nước của mình.

Có lẽ cảm giác khó chịu vừa rồi đã giảm đi, cô đã lấy lại được chút sức lực. Bóng tối trước mắt đã rõ hơn, cô có thể nhìn rõ mặt của Triệu Thanh Vận và Ninh Việt Thụ.

Triệu Thanh Vận có thể trở thành nữ chính trong tiểu thuyết là có nguyên nhân.

Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, đường nét thanh tú, đứng một mình thì không đẹp lắm, nhưng khi kết hợp vào khuôn mặt của cô ta thì chúng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và trang nhã.

Cô ta có khí chất yếu đuối, giống như đóa lan trong nhà kính cần được che chở cẩn thận, khiến người ta thấy mà thương.

Lúc này, Triệu Thanh Vận bị Ninh Mông nhìn chằm chằm như thế thì lộ ra vẻ mặt nhút nhát sợ sệt.

Ninh Mông rời mắt, lại nhìn Ninh Việt Thụ: “Tát anh một cái là bị điên à? Vậy khi anh tạt nước vào mặt tôi, liên tục dùng lời lẽ bạo lực lạnh, chẳng lẽ anh đã điên đến mức hết thuốc chữa rồi sao?"

"Phiền khi cậu Tư nhà họ Ninh tức giận, hãy suy nghĩ trước xem có phải anh cũng đang tự mắng mình hay không."

Ninh Việt Thụ: "..."

Ánh mắt anh ta hung dữ ,vô cùng tức giận.

Triệu Thanh Vận rụt rè nói: "Ninh Mông, sao chị có thể nói như vậy với anh Tư chứ ? Anh Tư gọi chị, chị đang phân tâm không nghe thấy tiếng của anh ấy.”

"Em tưởng chị không khỏe nên mới bảo anh Tư mang ly nước cho chị. Nhưng khi anh Tư tới gần, chị vẫn mãi không nhìn anh Tư... anh ấy không cẩn thận mới làm đổ nước."

Ninh Mông bình tĩnh nói: "Làm đổ cả ly nước, mà còn đổ hết lên mặt tôi, vậy là quá không cẩn thận rồi đấy.”

Mắt Triệu Thanh Vận bắt đầu đỏ hoe.

"Thanh Vận, em giải thích chuyện này với nó làm gì?" Ninh Việt Thụ vòng tay qua vai Triệu Thanh Vận, "Nhà họ Ninh cho nó chỗ ở, cho nó ăn sung mặc sướиɠ, cũng không bắt nó báo đáp. Kết quả là ngay cả sống yên phận nó cũng không làm được, còn luôn hoang tưởng những thứ không thuộc về mình."

Từ vẻ mặt đến giọng điệu của Ninh Việt Thụ đều thể hiện sự khinh thường của anh ta.

Đó chính là bạo lực lạnh bằng ngôn từ.

"Đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình", "Em gái tôi chỉ có Thanh Vận", "Ngay cả khiêu vũ mà mày cũng không biết, đúng là đồ ngu"...

Từ khi cô trở về nhà họ Ninh, luôn sống trong sự nghi ngờ như vậy.

Một bên là Triệu Thanh Vận, cô con gái nuôi được cưng chiều hết mực. Một bên là cô, một thiên kim thật có máu mủ ruột rà nhưng lại bị thờ ơ đến cực hạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »