Ninh Mông vừa mở mắt đã nhận ra có gì đó không đúng.
Trước mắt biến thành từng đợt màu đen. Những thứ cô nhìn thấy dường như đã bị cắt, hoàn toàn không rõ ràng.
Trái tim đang đập dữ dội, vô cùng khó chịu.
Một khắc trước rõ ràng cô còn ở trong cung Yêu Hoàng tiễn ông bô già nhà mình xuất chinh. Bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Cô là một con chanh tinh, sao lại có những triệu chứng như chóng mặt đau đầu, tim đập nhanh được nhỉ?
Ninh Mông hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường.
Nhưng luồng khí lạnh ùa vào cổ họng khiến cô không thể làm dịu đi cảm giác kỳ lạ trong cơ thể, ngược lại càng khiến cô chóng mặt hơn.
Trong khi cô đang cố gắng giảm bớt sự khó chịu trong người, thuận tiện suy xét về tình hình trước mắt, thì xung quanh có tiếng nói chuyện ồn ào vang lên.
Tất cả đều là những lời dỗ dành --
"Đừng để ý những tin đồn trên mạng. Hòn ngọc quý trên tay ba chỉ có một mình con."
"Anh cả đã liên hệ với người trong bộ phận pháp lý của công ty rồi. Bọn họ sẽ xử lý dư luận trên mạng, em đừng đau lòng."
"Em bị cảm còn chưa khỏi, anh hai rót cho em cốc nước ấm. Em uống thuốc với nước ấm trước được không?"
"Anh ba hát cho em nghe một bài, có thể làm cho tâm trạng của em tốt lên hay không?"
"Anh tư đối với em thế nào em còn không rõ sao?"
Chỉ nghe tiếng nói chuyện là có thể tưởng tượng được đây là một bức tranh "ấm áp" cỡ nào.
Người ta hẳn sẽ được cưng chiều biết bao khi được năm người đàn ông này vây quanh.
*
Không khí lạnh lẽo mà Ninh Mông hít vào nghẹn lại trong cổ họng, tầm mắt lại tối sầm.
Cô mò mẫm hai tay và nhanh chóng tìm thấy một cây cột mà cô có thể bám vào.
Cơ thể nặng nề của cô dựa vào cây cột để lấy sức, lúc này mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Sau khi đứng vững, Ninh Mông mặt không thay đổi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cô mở mắt hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn rõ cô gái yếu đuối Triệu Thanh Vận đang tủi thân u buồn ngồi giữa ghế sofa được năm người đàn ông vây quanh.
Được mọi người quan tâm an ủi, vẻ u buồn trên mặt Triệu Thanh Vận tan đi ít nhiều. Cô ta mỉm cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Cô cười cười, nhưng giọng lại thấp xuống, "Cảm ơn ba và anh trai đã an ủi con. Con còn tưởng... còn tưởng ở nhà mình rất không được chào đón."
Khi cô ta bắt đầu cười, cơ thể căng cứng của năm người đàn ông thả lỏng ra một chút. Tất cả họ bắt đầu cười theo cô.
Nhưng sau khi nghe những lời cô ta nói, sắc mặt của năm người đàn ông lại thay đổi.
Ninh Tứ có khuôn mặt búp bê xoa xoa tóc Triệu Thanh Vận, "Em đang nói linh tinh gì vậy. Anh không quan tâm cái gọi là thiên kim thật con gái nuôi. Ở trong lòng anh, em mới là em gái duy nhất của anh, là công chúa nhỏ lớn lên trong ngàn vạn cưng chiều của nhà họ Ninh."
Trên mặt Triệu Thanh Vận có thêm vẻ vui mừng. Nhưng dường như cô ta nghĩ tới điều gì đó, lặng lẽ liếc về phía đầu cầu thang.
Cô ta thấp giọng nói: "Anh Tư, anh đừng nói như vậy."
Sau đó cô ta nói với Ninh Mông đang dựa vào lan can cầu thang thở hổn hển: "Ninh Mông, chị ngàn vạn lần đừng để ý, anh Tư đang nói mê sảng đấy."
Cô ta nói một cách thận trọng, như sợ Ninh Mông bị tổn thương.
Nhưng cô ta càng nghĩ cho Ninh Mông như vậy, thì những người đàn ông khác trong gia đình càng chán ghét Ninh Mông.
Nhờ bọn họ nói chuyện ồn ào, Ninh Mông cuối cùng cũng moi ra được chuyện ngày hôm nay từ một xó trong ký ức của mình.
Cô xuyên đến Yêu giới, sống một cuộc sống nhàn nhã tự tại đã hai trăm năm rồi mà còn có thể nhớ rõ những con người và sự kiện trong kiếp đầu tiên của mình.
Ninh Mông cũng không biết nên khen trí nhớ của mình tốt, hay là nói kiếp đầu đã cho cô một bóng ma rất lớn khiến cô vĩnh viễn không thể nào quên được.