Chương 6

6,

“Còn có các quần áo, túi sách, trang sức số lượng có hạn, chỉ cần Giang Nhã Đình nói một câu, các nhãn hiệu lớn đều sẽ được đưa đến tay nó để nó tùy ý chọn. Em hiện tại có thể còn không nhận ra tên của các hãng?”

“Chị không thấy em đi mua sắm nhiều, ba đưa em 200000, em không đủ dùng sao? Đây chỉ là tiền tiêu vặt 1 tháng bình thường của em và Giang Nhã Đình.”

Lục Nguyệt bị tôi kí©h thí©ɧ, em ấy thẹn quá hóa giận, đứng lên tức giận nói: “Chị có ý gì? Xem thường em sao?”

“Chị chỉ muốn em hiểu rõ, những thứ này đều nên thuộc về em, em là người của Giang gia, không nên nhát gan như vậy.” Tôi không nói thêm nữa, đứng lên mở cửa phòng ra hiệu cho Lục Nguyệt rời đi.

Lục Nguyệt lườm tôi một lúc, thu dọn đồ đạc giận dỗi rời đi.

Từ hôm đó, Lục Nguyệt không đến chỗ tôi học nữa, tôi cũng không tìm em ấy.

Một tuần sau, trợ lý nói với tôi sau khi điều tra rằng Lục Nguyệt đã đổi lớp.

Em ấy biểu hiện chăm chỉ để lấy được sự ưu ái của giáo viên, em ấy cũng đã làm hòa được với những người bắt nạt em ấy.

Tôi mỉm cười không nói gì, đó không đủ.

Giang Nhã Đình ra nước ngoài với mẹ tôi vài ngày trước.

Hôm nay họ trở về, dì ở nhà đã nấu rất nhiều món ăn.

Ba tôi hôm nay về sớm, hiếm khi cả nhà tôi ngồi ăn cùng nhau.

Sau khi đi du lịch, tâm trạng của Giang Nhã Đình đã vui vẻ và cười nhiều hơn.

Vẫn ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo chiếc vòng mới nhất của hãng C, không biết vô tình hay cố ý đung đưa trước mặt Lục Nguyệt khi nhặt rau.

Lục Nguyệt nhận ra điều gì đó, nhìn vòng tay trên cổ tay của Giang Nhã Đình, vẻ mặt em ấy không tốt lắm.

Giang Nhã Đình nhìn thoáng qua ba tôi rồi khéo léo mở miệng: “Baba, con cùng mama đi chơi có mua quà cho ba.”

Mẹ tôi cũng cười híp mắt nhìn ba tôi: “Đúng vậy, đứa nhỏ này ra ngoài dạo phố cũng nhớ đến anh, luôn miệng nói bình thường baba quá vất vả, nhất định phải mua quà cho baba.”

Ba tôi ngẩng đầu nhìn Giang Nhã Đình, ôn hòa nói một câu: “Con có lòng rồi.”

Giang Nhã Đình được khen ngợi lại quay sang tôi nói: “Chị, Nguyệt Nguyệt, em có mua cả quà cho hai người, không biết hai người có thích không.”

Mẹ tôi lại nói: “Đúng vậy, Ninh Ninh một chiếc dây chuyền, Nguyệt Nguyệt một đôi bông tai.”

Lục Nguyệt nghe xong nhưng cũng không có biểu cảm vui vẻ, ngược lại sắc mặt càng kém.

Tôi gật đầu nói “Cảm ơn.”

Nhưng không thấy Lục Nguyệt nói gì.

Giang Nhã Đình tỏ vẻ ngây thơ nhìn về phía em ấy: “Nguyệt Nguyệt, sao sắc mặt em kém vậy? Có phải em không thích không?”

Lục Nguyệt lạnh lùng nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không có lỗ tai, cô cứ giữ lấy mà dùng đi.”

Lục Nguyệt nói xong mọi người đều xấu hổ, mẹ tôi vội vàng gắp cho em ấy một chút đồ ăn: “Nguyệt Nguyệt, Nhã Đình cũng là có ý tốt.”

Giang Nhã Đình tỏ vẻ bị tổn thương: “Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, là chị sơ suất, phải trách chị, chị chỉ muốn tặng quà cho em, không nghĩ tới trường hợp này.”

Mẹ tôi an ủi Giang Nhã Đình: “Nhã Đình, con đừng tự trách, Nguyệt Nguyệt mới trở về, con cũng không biết, không phải lỗi của con.”

Ba tôi sau khi chứng kiến cảnh trước mắt không kiên nhẫn nói: “Con chọn một cái khác đi!” Nói xong, ông đứng dậy lên lầu.

Giang Nhã Đình nở nụ cười khıêυ khí©h với Lục Nguyệt.