Chương 4

4,

Một lúc sau, Giang Nhã Đình đi vào, trên tay tung tăng chiếc cặp sách, khi thấy ba tôi trở lại, nó trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Nó từ từ đi đến, chào ba tôi: “Baba, con về rồi ạ.”

Lục Nguyệt đi sau, chậm rãi đi vào với chiếc cặp đeo trên lưng, sửng sốt khi thấy bố tôi.

Đầu tiên bố tôi đáp lại Giang Nhã Đình, sau đó nhìn về Lục Nguyệt.

Khi thấy cô bé có tướng mạo giống tôi, mở miệng cười: “Con là Lục Nguyệt?”

Lục Nguyệt nhẹ gật đầu, tôi cười giới thiệu với Lục Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, đây là baba.”

Lục Nguyệt nghe xong gật đầu lần nữa, cũng không nói thêm gì.

Ba tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo em ấy cần gì thì nói với tôi, sau đó đưa cho em ấy một tấm thẻ.

Giang Nhã Đình đứng một bên quan sát chăm chú, hằn học nhìn Lục Nguyệt.

Sau bữa tối, tôi đi đến phòng tập thể dục, khi đi qua phòng Lục Nguyệt, tôi thấy em ấy đang luyện nói tiếng Anh hết lần này đến lần khác.

Em ấy nói quá tệ, tôi không nhịn được bèn gõ cửa.

Sau khi Lục Nguyệt mở cửa thấy tôi, em ấy ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Em đang luyện phát âm tiếng Anh à?” Tôi vào thẳng vấn đề.

“À… vâng.” Lục Nguyệt do dự một lúc rồi trả lời.

Tôi chợt nhớ ra trường mà tôi chọn cho Lục Nguyệt dạy bằng tiếng Anh.

Thật sự khó khăn với Lục Nguyệt, em ấy không được học tiếng Anh từ nhỏ.

“Là chị sơ suất, em không thể tự luyện nói như vậy, từ sau học xong đến chỗ chị, mỗi ngày chị dạy em một ít.” Tôi nhìn Lục Nguyệt nói.

“Sao chị lại giúp em?” Lục Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi nhìn gương mặt giống hệt tôi, xoa đầu cười đáp: “Vì em là em gái ruột của chị.”

Sau khi nghe được câu trả lời của tôi, đôi mắt Lục Nguyệt rơm rớm nước, em ấy không từ chối tôi.

Từ đó, mỗi ngày Lục Nguyệt đều đến phòng tôi, Giang Nhã Đình thấy mỗi khi nhìn thấy Lục Nguyệt đều tức nổ phổi.

Sau đó vài ngày, tôi phát hiện mỗi ngày Lục Nguyệt đều đến muộn hơn và sắc mặt lại không tốt lắm.

Em ấy sau khi về đến nhà đều tắm rửa, sau đó mặc bộ đồ ngủ dày đến phòng tôi.

Lúc đầu tôi không để ý, cho đến một hôm em ấy vô tình giơ cánh tay lên, tôi nhìn thấy vết bầm tím trên tay em ấy.

Tôi giả vờ hỏi lý do.

Em ấy cúi đầu suy nghĩ, nói là học tiết thể dục không cẩn thận nên bị ngã.

Tôi không hề tin, nhưng em ấy không muốn nói, tôi cũng không ép em ấy.

Dù sao Giang Ninh tôi muốn điều tra cái này rất dễ.

Là Giang Nhã Đình làm.

Một số học sinh trong trường bắt nạt Lục Nguyệt.

Từ xé sách giáo khoa, bôi keo lên ghế, đóng cửa WC nữ, đổ rác lên người em ấy…

Những người bắt nạt em ấy đều có mối quan hệ tốt với Giang Nhã Đình.

Thấy Giang Nhã Đình cầm đầu những chuyện này, tôi nhướng mày rất bất ngờ.

Trong ấn tượng của tôi Giang Nhã Đình vẫn luôn giả vờ bình tĩnh.

Nhưng nó hình như không ngồi yên được nữa.

Từ khi tôi có ý thức, mối quan hệ của chúng tôi rất tế nhị.

Chúng tôi không thân thiết như các chị em trong gia đình khác, Giang Nhã Đình luôn âm thầm tranh giành với tôi.

Ngoại trừ xấu tính xấu nết hơn tôi thì chẳng được cái gì.

Nhưng nó rất giỏi “giả vờ”.

Vào ngày sinh nhật 12 tuổi của tôi, Giang Nhã Đình 8 tuổi.

Ông nội cho tôi một miếng ngọc quý hiếm.