"Hử?"
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.
"Nếu đã như vậy, vậy thì tổng giám đốc Lưu à, chúng ta gặp nhau ở tòa đi."
Cô chậm rãi lấy mấy thứ đã chuẩn bị sẵn, nói nhẹ nhàng.
"Dù sao thì tôi cũng không ngại phơi bày mấy thứ này ra ánh sáng."
Sau khi ném một đống đồ xuống, tổng giám đốc Lưu vẫn giữ nụ cười trên môi, không có chút sợ hãi nào mở ra.
Bỗng chốc, nụ cười trên mặt hắn ta cứng đờ, không thể tin được, nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
"Những thứ này ở đâu ra?"
Lộ Tuệ Tuệ: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cô nói: "Đúng là trong tay tôi có nhược điểm của mấy người, nhưng tôi hy vọng tổng giám đốc Lưu hiểu rõ, tôi cũng không phải là kẻ ngốc, không nắm chắc thì sao tôi dám đến đây chấm dứt hợp đồng chứ."
Trần Phái cúi đầu nhìn, hung dữ trừng mắt với cô.
"Lộ Tuệ Tuệ!"
Thứ được đặt trước mặt bọn họ là một số thông tin nội bộ của công ty mà nguyên chủ đã thu thập được.
Có nhiều lỗ hổng khác nhau trong hợp đồng, thậm chí còn có giấy tờ chuyển tiền mà Lưu Quý và Trần Phái chuyển đi bằng nhiều cách khác nhau. Ngoài ra, còn có ảnh chụp màn hình của nhiều cuộc trò chuyện khác.
Có hình Trần Phái bảo nguyên chủ đi bồi rượu và xúi giục cô ké fame, cũng có hình chị ta cảnh cáo với nguyên chủ.
Cái đầu nếu bị lộ, chắc chắn công ty sẽ bị điều tra.
Cái thứ hai sẽ gây ảnh hưởng không lớn tới Lưu Quý và Trần Phái, nhưng cũng có thể khiến cư dân mạng biết có nhiều chuyện cô không thể kiểm soát được.
Lưu Quý trầm mặc một hồi, nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
"Tôi xem thường cô quá rồi."
Lộ Tuệ Tuệ: "Quá khen."
Lưu Quý cười lạnh.
"Đừng quên, trong tay chúng tôi cũng có nhược điểm của cô."
Lộ Tuệ Tuệ cười.
"Ý của tổng giám đốc Lưu là, không đưa tám tăm triệu thì không để tôi đi?"
Lưu Quý: "Đương nhiên."
"Được."
Lộ Tuệ Tuệ và Hạ Lỵ nhìn nhau.
"Chị Hạ Lỵ, vậy chúng ta đi thôi."
-
Chấm dứt hợp đồng không thành công, ba người muốn đi, Trần Phái và tổng giám đốc Lưu cũng không ngăn được.
Vừa ra khỏi công ty, Trần Phái liền gọi điện thoại cho Lộ Tuệ Tuệ, cô cúp máy, chặn số điện thoại của chị ta.
Lên xe, tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ thấy những lời mắng chửi cô trên mạng, do các blogger mà Trần Phái sắp xếp.
Cô đọc một lúc, nhìn Hạ Lỵ, bắt đầu phương án thứ hai của bọn họ.
"Chị Hạ Lỵ, em đăng Weibo nha."
"Không sợ nhược điểm bị bại lộ ư?"
"Bọn họ không dám."
Lộ Tuệ Tuệ nói.
"Thật ra em cảm thấy bọn họ nói chuyện nhược điểm là để uy hϊếp và lừa gạt em, bởi vì từ đầu đến cuối bọn họ không hề có nhược điểm của em."
Hạ Lỵ: "Lỡ như có thì sao?"
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ cười rạng rỡ.
"Cược một ván, dù sao bố mẹ nuôi của em là dân cờ bạc, em học theo một lần cũng tính là báo đáp ơn dưỡng dục đi."
Hạ Lỵ tặng cho cô một like.
Sự quyết đoán này, ít nhất thì chị ấy không có.
Trong lúc mọi người đang chỉ trích Lộ Tuệ Tuệ, cược cô thất bại trong việc chấm dứt hợp đồng, có người tung tin đồn rằng cô ảo não rời khỏi Thời Đại Đại Già.
Tin này vừa tung ra, cư dân mạng và anti fan tung hô, giễu cợt cô nhiều hơn.
"Tôi nói rồi mà, cô ta nói vớ vẩn đó."
"Chậc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hả Lộ Tuệ Tuệ, đầu óc chưa tỉnh táo hay gì."
"Lộ Tuệ Tuệ nhanh cút ra khỏi giới giải trí đi, cút đi thì cô không cần chấm dứt hợp đồng rồi."