“Quả thật không phải nguyên nhân của mấy người, mà là người khác đã đưa đến cho mấy người.”
Cô đi tới cửa, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hơi nâng lên, đầu ngón tay hiện ra kim quang nhàn nhạt mà người bình thường không nhìn thấy.
Khi khí đen tiếp xúc với kim quang, giống như bị bỏng, trong nháy mắt đã tiêu tán.
Khương Chi đi tới bên giường bệnh của Diệp phu nhân, đối phương đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, thần hồn đều đã bị tà khí xâm lấn.
Diệp Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Tôi vẫn cảm thấy điều hòa trong phòng bệnh này mở rất lạnh, nhưng y tá nói căn bản không mở, cho đến khi cô vào, đột nhiên cảm thấy đã ấm hơn rất nhiều..."
Cô ấy không biết là do kim quang trên đầu ngón tay của Khương Chi đã xua tan khí đen.
Vẻ mặt Diệp Vinh Hiên u sầu: "Khương tiểu thư, bác sĩ nói phu nhân tôi nhiều nhất chỉ còn có ba ngày, nên làm gì bây giờ?"
Khương Chi suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ linh lực của tôi vẫn còn chưa khôi phục, cần mượn linh phù, mấy người hãy chuẩn bị chút giấy vàng, chu sa, còn có bút lông giúp cho tôi.”
Diệp Vinh Hiên vội vàng phân phó người đi làm.
“Tốc độ phải nhanh!”
“Vâng, lão gia!”
“... Rốt cuộc mẹ tôi bị làm sao vậy?" Diệp Kỳ Thụy kinh ngạc đánh giá Khương Chi, còn có người mẹ trên giường bệnh.
Khương Chi giơ tay đẩy cổ áo Diệp phu nhân ra, lộ ra một miếng ngọc Quan Âm ở trên cổ của đối phương.
“Chính là nó dẫn tới tà ma. Miếng ngọc này, là của em gái Diệp phu nhân tặng cho bà ấy sao?”
Diệp Hàm kinh ngạc: "Đúng vậy, là dì đưa nửa tháng trước, lúc ấy mẹ nhận lấy còn rất vui vẻ.”
Ngay cả chuyện này mà Khương Chi cũng biết, chẳng lẽ thật sự là đại sư có năng lực sao?
“Nói vậy, là dì út muốn hại mẹ?" Diệp Kỳ Thụy bắt được trọng điểm, "Nhưng dì út là em gái ruột của mẹ mà!”
Lúc này, sắc mặt Diệp Vinh Hiên chợt xanh mét mở miệng.
"Tôi biết tại sao cô ta lại làm như thế.”
Diệp Kỳ Thụy không thể tin được: "Ba, tại sao?”
“Bởi vì khoảng thời gian trước, việc làm ăn của dượng con xảy ra vấn đề. Dì con muốn mẹ con giúp đỡ, nhưng mẹ con biết chúng ta không giúp được chuyện này, liền từ chối.”
Nói xong, biểu cảm càng khó coi hơn: "Liên lụy ở bên phía dượng con cũng không phải vấn đề nhỏ, nếu chúng ta giúp, cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Phu nhân cũng rối rắm hồi lâu, mới hạ quyết tâm từ chối em gái ruột.
Nhưng không nghĩ tới đối phương lại không nể tình chị em, không chỉ ghi hận bà ấy, còn muốn bà ấy chết.
"Khương tiểu thư, xin hỏi người đưa ngọc bội này, có biết ngọc bội này là tà vật không?"
Khương Chi chậm rãi gật đầu: "Biết.”
Diệp Vinh Hiên nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
“... Tôi hiểu rồi.”
Trong nháy mắt, thoạt nhìn lại đau buồn hơn rất nhiều.
Diệp Kỳ Thụy nghẹn họng nhìn Khương Chi Chi: "Nói như vậy... chuyện về mẹ tôi, cô tính ra được sao?”
Khương Chi: "Cũng không tính là vậy, chủ yếu nhìn ra từ tướng mạo của anh.”
“Cái gì?" Anh ta hoàn toàn ngây dại.
Nhìn tướng mạo, có thể nhìn ra nhiều như vậy sao?
Đúng lúc này, người ra ngoài mua sắm đã trở lại.
Diệp Vinh Hiên vội vàng nói: "Khương tiểu thư, đã mua theo lời cô căn dặn rồi.”
“Ừm." Cô chuẩn bị tất cả công cụ, dùng bút lông chấm chu sa, hạ bút vẽ lên giấy vàng.
Diệp Kỳ Thụy trợn mắt há hốc mồm: "... Đang vẽ thứ gì thế?”
Giống như quỷ vẽ phù, căn bản là xem không hiểu!
“Câm miệng!" Diệp Vinh Hiên lạnh giọng trách cứ, tiểu tử này, không thể ổn định trọng điểm sao?
Chỉ chớp mắt, Khương Chi đã vẽ xong.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua giấy, buông tay ra, lá bùa trong tay lại lơ lửng trước mắt mọi người.
“Thiên địa thanh minh, vạn vật an bình, lấy phù để dựa, trấn hồn tại đây!”
Phù giấy treo giữa không trung đột nhiên dừng lại, lấy nó làm trung tâm, tản ra kim quang.
Hào quang rất nhanh đã phủ kín cả gian phòng, khí đen không chỗ nào che giấu, vẻn vẹn trong vòng vài giây đã biến mất không thấy đâu.
Phát huy tác dụng xong, lá bùa trực tiếp rơi xuống.
Những người khác tất nhiên không nhìn thấy kim quang kia, Diệp Vinh Hiên khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi?”
“Đã diệt trừ tà khí." Khương Chi nhặt lá bùa lên, xoa xoa rồi bỏ vào túi, "Hiện tại miếng ngọc trên cổ Diệp phu nhân đã không còn tác dụng.”
Diệp Kỳ Thụy ngạc nhiên phát hiện: "Ba, chị, hai người mau nhìn xem... sắc mặt mẹ hình như đã hồng hào lên rồi!”
Diệp Vinh Hiên cũng vui mừng quá đỗi, hiệu quả này đúng thật là nhanh chóng! “Vậy khi nào thì phu nhân của tôi có thể tỉnh lại?”
"Vài phút nữa."
Quả nhiên đúng như lời cô nói, Diệp phu nhân rất nhanh đã từ từ tỉnh lại.
“Đã xảy ra chuyện gì? Hình như tôi vừa đi qua một nơi rất nguy hiểm.” Vừa tỉnh lại, liền không nhịn được mà hỏi.
Thấy mình đang ở bệnh viện, người nhà vây quanh bên cạnh, vẻ mặt càng hoang mang hơn.
“Đúng là như vậy." Diệp Vinh Hiên đen mặt lấy kéo từ trong ngăn kéo ra, cắt ngọc bội trên cổ bà xuống.
"Bởi vì thứ này... bọn tôi gần như sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa."
"….." Nhớ tới miếng ngọc này là em gái tặng, Diệp phu nhân trong nháy mắt hiểu ra rất nhiều, nhất thời có chút nói không ra lời.
“Huyết thống tình thân… Có đôi khi cũng không thể chịu nổi khảo nghiệm." Cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Vốn dĩ bà đã dao động, quyết định tận hết khả năng của mình để giúp đỡ cho em gái và em rể của mình.
Cũng không nghĩ tới....
Nghe nói là Khương Chi cứu mình, bà cảm khái nắm tay Khương Chi: "Cô bé, cám ơn cháu, cháu là ân nhân cứu mạng của ta.”
Khương Chi mặt không đổi sắc mà giơ tay kia lên, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Không sao. Lấy tiền của người, diệt trừ tai họa cho người.”
Diệp phu nhân nhìn bàn tay kia của cô, cảm thấy buồn cười.
“Đương nhiên rồi, tiền là nhất định phải đưa.”
Diệp Vinh Hiên trực tiếp đưa cho Khương Chi một tấm chi phiếu tám triệu: "Con số này chắc là rất may mắn, Khương tiểu thư có cảm thấy ít hay không?"
“Không ít." Cô hài lòng nhận lấy.
Vừa kiếm được tiền, lại đạt được không ít công đức chi lực, rất có lời.
Diệp Vinh Hiên dừng một chút, bỗng nhiên hỏi: "Không biết phù của Khương tiểu thư bao nhiêu tiền một tấm? Tôi muốn mua mấy tấm phù bình an, có được hay không?”
“Được.” Cô mỉm cười: "Năm trăm một tấm.”
“Được!" Diệp Vinh Hiên lập tức bảo con trai chuyển khoản cho cô, Diệp Kỳ Thụy buồn bực lấy điện thoại ra: Sao rẻ vậy? Thật sự có thể hữu dụng sao?
Sau khi nhận được tiền, Khương Chi nhanh chóng vẽ vài tấm phù, giao cho đối phương.
“Dùng túi phúc cất kỹ, mang theo bên người là được.”
“Được!" Diệp Vinh Hiên gọi con trai lên, hai cha con cùng cung kính đưa cô về Khương gia.
Lúc xuống xe, Diệp Tam thiếu đã thay đổi thái độ lúc trước, trở nên cực kỳ ân cần: "Khương đại sư cẩn thận một chút, đừng dập đầu đó!"
Thấy thế, người Khương gia đứng sau cửa lớn quan sát đều ngây ngẩn cả người.
Không phải chứ.... Sao hai cha con Diệp gia này lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Thật sự trúng tà rồi sao?
“Nghe nói mày đã chữa khỏi bệnh cho Diệp phu nhân? Làm sao làm được?”
Buổi tối lúc ăn cơm, Khương Hồng Xương mang vẻ mặt hoài nghi.
Khương Chi thản nhiên nói: "Đương nhiên là dùng thực lực.”
“Không phải là mày đánh bậy đánh bạ đó chứ?” Ông ta vẫn không cảm thấy cô có năng lực đó.
Khương Chi lười giải thích: "Thích tin thì tin.”
“Chi Chi, sao em có thể nói chuyện với ba như vậy? Ba sẽ đau lòng đó." Khương Thấm thở dài.
Khương Chi bất thình lình liếc cô ta một cái: "Lúc cô quay phim, sao lại không có diễn xuất tốt như thế?”
“Chi Chi, em..." Khương Thấm nghẹn lời.
"Khương Chi, mày quả nhiên là một nha đầu hoang dã không có giáo dục, cho dù đi ra ngoài, cũng đừng làm cho nhà bọn tao mất mặt!” Khương Chiêu Vũ ném đôi đũa xuống, la mắng.
Thấy em gái bảo bối Khương Thấm bị oán đến ủy khuất, đương nhiên là anh ta đứng ngồi không yên.
“Anh hai, vẫn là nên lo lắng cho chính mình đi, anh sắp gặp phải xui xẻo rồi." Khương Chi nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi mà nói.