Chương 7: Mẹ anh đã đứng trước cửa tử thần

Khương Thấm từ nhỏ đã phát triển về mặt nghệ thuật, nhất là đàn violon và đàn dương cầm, đều học rất tốt.

Vốn định ra nước ngoài bồi dưỡng, nhưng nhìn thấy Khương Chi đã được tìm về, cảm giác nguy cơ thúc đẩy, lập tức thay đổi chủ ý.

Còn thuyết phục Khương Hồng Xương và Lữ Nhược Lan, đồng ý để cô ta và Khương Chi giống nhau, tiến vào giới giải trí.

Có nhà giàu như Khương gia hộ tống, con đường giới giải trí của cô ta tự nhiên bằng phẳng, tài nguyên lấy được cũng tốt hơn rất nhiều so với rất nhiều người mới vào giới giải trí.

Nhưng nếu muốn hot, chỉ dựa vào đập tiền đập tài nguyên là vô dụng.

Bởi vậy, mới chua chát như thế.

“Không nhìn ra đó, diễn xuất của Chi Chi rất tốt, hơn nữa vận khí cũng rất tốt.”

Cô ta cảm thấy chuyện phá hủy tổ chức lừa đảo kia, đơn giản chỉ là vận khí của Khương Chi tốt.

Quần chúng nhiệt tình cung cấp manh mối kia, chắc chắn không phải là Khương Chi, chỉ là mèo mù đυ.ng phải chuột chết mà thôi.

Về phần những chuyện khác, không cần phải nói, chắc chắn đều là diễn.

Khương Chi xuống lầu, không mặn không nhạt nói: "Nếu như hâm mộ thì chị cũng có thể cố gắng mà.”

Sau đó liền không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô, Khương Thấm mặt không chút thay đổi mà hừ nhẹ một tiếng.

Chờ khi Khương Chi trở về, những người khác của Khương gia cũng đều đang ở đây.

Nhìn thấy linh vị mới tinh trong tay cô, Khương Hồng Xương và Lữ Nhược Lan cảm thấy giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

“Con cầm cái gì thế?! Mau chóng ném đi!" Khương Hồng Xương lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lữ Nhược Lan lo lắng: "Chi Chi, có phải là tinh thần của con không bình thường hay không? Hay là để mẹ đưa con đến bệnh viên khám thử nha?”

Anh cả và anh hai cũng đều ở nhà, thấy thế cùng chặn ở cửa với ba mẹ, không cho Khương Chi vào cửa.

“Mày còn muốn cầm thứ này về nhà? Nằm mơ đi!" Anh hai Khương Chiêu Vũ nhe răng trợn mắt trừng cô, "Thứ đồ làm mất mặt!”

Anh cả Khương Yến Lễ trầm mặt nói: "Khương Chi, đừng làm chuyện khiến ba mẹ mất hứng.”

Khương Thấm cũng phụ họa: "Đúng đó.. Chi Chi, bọn chị biết em không vui, nhưng em cũng không thể cố ý chọc tức ba mẹ như thế…”

Chưa đợi cô ta nói xong, Khương Chi cười nhạt: "Nhưng tôi đang tích đức cho mấy người đó.”

“Mày nói cái gì?!" Khương Hồng Xương nhất thời tức giận đến tái mặt.

Đây không phải là đang châm chọc bọn họ thiếu đạo đức sao?

Khương Chiêu Vũ nói thẳng: "Ba, ba yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để cho nó mang thứ rác rưởi này vào nhà!"

Nói xong liền xông lên trước, định đoạt linh vị trong tay Khương Chi ném đi.

Nhưng còn chưa tới trước mặt cô, trực tiếp úp mặt xuống, ngã như chó ăn cứt!

“- - Đậu má!”

Cứ như vậy một chút, mặt mày đều sưng hết lên.

Khương Chi rũ mắt mỉm cười. Cô của lúc này không còn là cô không kịp phản ứng của hôm qua nữa.

Cho dù chỉ còn lại chưa đến một phần linh lực, cũng sẽ không để cho người tùy ý khi dễ.

Thấy cô cầm linh vị đi về phía cửa, Khương Hồng Xương đen mặt đang chuẩn bị chửi ầm lên, bỗng nhiên thân thể trì trệ, cả người thẳng tắp ngã về phía sau - -

“Ba!”

“Hồng Xương! Thấm Thấm, mau đi lấy thuốc hạ huyết áp cho ba con!”

Trong nháy mắt một mảnh hỗn loạn.

Khương Chi mặt không đổi sắc đi vào phòng: "Yên tâm, ông ta không sao, uống thuốc là tốt rồi.”

Lần này, không ai dám tới ngăn cản cô nữa.

Cô một đường trở về phòng, tìm một vị trí phong thủy tốt, đặt linh vị của sư phụ xuống.

Lại lấy một lư hương bày lên, đốt ba cây nhang.

Sau khi cắm vào, mùi thơm bay lên, kéo dài không ngừng.

“Sư phụ, người yên tâm, là đại đệ tử đời thứ 39 của Thanh Huy Môn, truyền nhân duy nhất của môn phái, con nhất định sẽ phát dương quang đại môn phái.”

Chỉ chốc lát sau, Khương Thấm chủ động gọi cô xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm, sắc mặt Khương Hồng Xương âm trầm. Mà Lữ Nhược Lan nhìn Khương Chi, thở dài.

Nếu cô đã mang thứ đó về nhà rồi, vậy bọn họ cũng không cần phải nói gì nữa.

“Chi Chi, con nhất định là đùa giỡn đúng không? Lúc trước con cũng không tin những thứ kia?”

Lữ Nhược Lan thấm thía nói.

“Hai ngày nay làm loạn thì cũng thôi đi… Đừng chọc giận ba con nữa.”

“Tôi rất nghiêm túc, cung phụng Thiên Cơ chân nhân chỉ có lợi cho mọi người." Khương Chi bình tĩnh trả lời.

Khương Hồng Xương trực tiếp ném đũa xuống, xanh mặt: "Mày còn chê không đủ mất mặt sao?!”

Cái gì Thiên Cơ chân nhân Vạn Cơ chân nhân chứ? Ông ta chưa từng nghe đến những thứ đó!

Nói thật, từ sau khi Khương Chi được nhận về Khương gia, không ai trong giới thượng lưu coi trọng cô cả.

Mọi người đều biết, từ nhỏ cô đã không được giáo dục như các tiểu thư khuê các chính thống. Ở trong mắt mọi người, cô cũng chỉ là một nha đầu thôn dã lớn lên ở nông thôi, không có quy củ gì mà thôi.

Bao gồm các đối thủ cạnh tranh của Khương gia, biết bọn họ nhận lại một đứa con gái không có tiền cược như thế, cũng chỉ là một trò cười.

Bởi vậy, Khương Hồng Xương đương nhiên hy vọng Khương Chi có thể an phận một chút, đừng gây ra chuyện gì nữa, tốt nhất là có thể học tập Khương Thấm nhiều hơn!

Nhưng Khương Chị lại cứ muốn đối nghịch với ông ta!

"Nếu như cảm thấy mất mặt, vậy nhận con gái về làm gì?" Khương Chi ăn cơm nước xong, trực tiếp đứng dậy trở về phòng.

Bỏ lại một câu như vậy, lại khiến cho Khương Hồng Xương tức gần chết.

Lúc trước nếu không phải người lớn trong gia tộc bảo ông ta đi tìm Khương Chi về... Nói bát tự của cô có thể làm thịnh vượng cả gia tộc, thì ông mới lười làm loại chuyện dư thừa này!

Khương gia có một đứa con gái như Khương Thấm cũn đã đủ rồi! Tuy rằng không phải con ruột, nhưng hợp với tâm ý của bọn họ nhất!

Người được tìm về này trên các phương diện cũng không bằng Khương Thấm, còn luôn làm cho Khương gia bọn họ mất mặt, nó có ý đồ gì?

“Bỏ đi, ba, cứ tùy theo nó đi." Lão đại Khương Yến Lễ mở miệng nói: "Dù sao cũng là từ bên ngoài tìm về, quản giáo không được cũng là bình thường.”

“Đúng vậy, ba, mau ăn cơm đi, đừng chọc tức thân thể." Khương Thấm tươi cười gắp thức ăn cho ba.

“Chi Chi còn nhỏ, chắc chắn sẽ hiểu chuyện thôi.”

……

Trở lại phòng, Khương Chi lại mở phòng livestream.

Sau đó liền phát hiện, người hôm nay đã nhiều hơn hôm qua.

Giống như đang ngồi chờ cô livestream, cô vừa xuất hiện, lập tức tràn vào mấy chục ngàn người.

[Để tôi xem chủ phòng này có thật sự thần thông quảng đại như vậy hay không!]

[Không phải lúc trước cô ta là một minh tinh tuyến 18 sao? Sao lại bắt đầu đoán mệnh cho người ta rồi?]

[Không chừng là công ty bảo cô ấy làm như vậy, thủ đoạn tẩy trắng thôi!]

Thấy Khương Chi livestream, Diệp gia tam thiếu Diệp Kỳ Thụy đã đợi trong phòng livestream từ lâu liền hăng hái, ngồi bắt chéo chân, gửi bình luận.

[Hiện tại lừa đảo thật đúng là đa dạng, cách gì cũng có! Thật là bội phục!]

Cư dân mạng: [Oa, tôi đã nhìn thấy gì thế? Lại là Diệp Tam thiếu à, phú nhị đại nổi tiếng!]

Là hào môn thế gia số một số hai ở Ninh Thành, là nhà đối đầu với Khương gia, Diệp gia cũng có danh tiếng ở bên ngoài.

Mà bình thường Diệp Kỳ Thụy khá năng động trên mạng, cư dân mạng đều rất quen thuộc với anh ta.

Vừa nhìn thấy anh ta liền giống như thấy một pho tượng Phật lớn: [Tam thiếu nhìn tôi xem, tôi đã đói đến không ăn nổi cơm nữa, cầu Tam thiếu ban thưởng!]

[Tam thiếu, tôi rất muốn chiếc máy chơi game kiểu mới ra kia, nhưng tôi không mua nổi, Tam thiếu có thể thực hiện nguyện vọng của tôi không!]

Đầu năm nay cư dân mạng chủ yếu là mặt dày vươn tay, đi xin cơm.

Diệp Kỳ Thụy khinh thường hừ một tiếng, mấy tên nghèo kiết xác này!

Khương Chi đã nhìn thấy bình luận mà anh ta gửi, phát hiện cư dân mạng đều dùng sức liếʍ anh ta, vẫn không gợn sóng, giống như không phát hiện ra.

Diệp Kỳ Thụy chán nản, anh ta ghét nhất là bị người khác phớt lờ.

Dứt khoát bố thí cho cô một cái khinh khí cầu, sau đó xin kết nối, đang định nhục nhã cô một phen.

Nhưng ai ngờ Khương Chi vừa thấy mặt anh ta, liền không nhanh không chậm mở miệng:

“Diệp Tam thiếu, e rằng mẹ của anh đã đứng trước cửa tử thần rồi.”

“... Đồ con hoang, cô đang nói bậy bà gì đó? Dám nguyền rủa mẹ tôi sao?!" Diệp Kỳ Thụy nhảy dựng lên từ sofa.

“Mẹ tôi chỉ là gần đây không khỏe mà thôi! Bác sĩ đều nói bà ấy không sao, cô lại nói bà ấy sắp chết?!"