Chương 15: Mỹ nhân ở đâu ra thế

“Lục tổng, để tôi giới thiệu cho cậu." Diệp Vinh Hiên chủ động giới thiệu với Lục Tư Thần và Khương Chi.

“Khương đại sư, vị này là Lục tổng đến từ Đế Đô, đã từng là CEO của tập đoàn Hoàn Thịnh đại danh đỉnh đỉnh. Lục tổng, vị này là Khương đại sư, đừng nhìn cô ấy trẻ như vậy, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu.”

Khương Chi mặt không đổi sắc: "Lục tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

Khóe môi Lục Tư Thần khẽ nhếch lên: "Chào Khương đại sư.”

Hai người giống như trước đây chưa từng gặp mặt, giả bộ rất giống.

Diệp Kỳ Thụy cười hề hề tiến lại gần: "Lục tổng, anh tới bàn chuyện làm ăn sao?”

Nói xong, cúi đầu nhìn đôi chân không thể cử động kia, trong mắt tràn đầy thổn thức.

Một người đang yên đang lành, sao lại lưu lạc thành như vậy chứ!

Lục Tư Thần: "Cũng không tính là vậy, chỉ là đang ăn một bữa cơm với người quen ở đây thôi.”

“À à, thật trùng hợp...." Diệp Tam thiếu gãi gãi mũi, lui về.

Trước kia anh ta cũng từng gặp Lục Tư Thần vài lần, mỗi lần người đàn ông này đều nổi bật giữa bầy gà, sự tồn tại vạn người chú ý, chưa từng thấy dáng vẻ ngồi xe lăn của đối phương.

“Vậy Lục tổng, bọn tôi còn phải chiêu đãi khách quý, đi trước một bước." Diệp Vinh Hiên gật gật đầu, liền dẫn Khương Chi và người nhà vào phòng bao cao cấp phía trước.

Từ Sùng nhỏ giọng cân nhắc: "Khách quý mà Diệp gia muốn chiêu đãi, chẳng lẽ chính là vị Khương tiểu thư này?”

“Rõ ràng, đúng vậy." Lục Tư Thần Phong nhẹ nhàng mở miệng, để trợ lý đẩy mình vào phòng bên cạnh.

Trong phòng bao bên cạnh, Diệp gia vì muốn chiêu đã Khương Chi, đặc biệt gọi một bàn món ngon tinh xảo, quy cách cực cao.

"Khương đại sư, cô chính là quý nhân của Diệp gia chúng tôi, những ân tình này của cháu, nhà chúng tôi mãi mãi đều nhớ đến!”

Diệp Vinh Hiên dẫn đầu giơ ly rượu lên, ngay cả Diệp phu nhân không uống rượu cũng uống một ly nhỏ.

"Đúng vậy, Tiểu Khương, tuy rằng quan hệ lúc trước của hai nhà chúng ta không hòa thuận lắm, nhưng từ nay về sau, những ân oán trước kia coi như xóa bỏ đi."

“Vinh Hiên, anh nói đúng không?”

Diệp Vinh Hiên trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy!”

Khương Chi nở nụ cười, thế nhưng nụ cười này lại có chút ý vị thâm trường, Diệp Vinh Hiên không khỏi sửng sốt: "Sao vậy, Khương đại sư là cảm thấy chỗ nào không ổn sao?"

“Không có gì." Cô cầm lấy nước trái cây trong tay uống một ngụm, mỉm cười: "Ăn cơm đi.”

Diệp Kỳ Thụy nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng không nhịn được nữa: "... Khương đại sư, cô đừng che giấu thay người nhà họ Khương, họ đối xử với cô chẳng ra gì đúng không!”

Nói xong còn như vô cùng bảo vệ mà quay đầu lại cáo trạng với ba của mình: "Ba, con đã nghe nói từ chỗ của bạn bè từ lâu, lão đại và lão nhị kia của Khương gia đối với em gái ruột của mình rất chướng mắt, trong mắt cũng chỉ có đứa con gái nuôi kia thôi! Còn có, mấy lần con đến Khương gia đã phát hiện ra, thái độ của cả nhà bọn họ đối với Khương đại sư chẳng ra sao cả!”

“Vậy sao?” Diệp Vinh Hiên nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn về phía Khương Chi: "Thật sự là như vậy sao?”

Rõ ràng là người ngoài, lại quan tâm cô hơn cả Khương gia.

Khương Chi từ chối cho ý kiến, nhướng mày: "Ngồi đi, còn không ăn nữa thì đồ sẽ nguội đó.”

Câu trả lời này, tương đương với thừa nhận.

Diệp Vinh Hiên trầm mặc một lát, mới cảm khái nói: "Đây là chuyện gì thế.”

Khương gia có được một đứa con gái lợi hại như vậy lại không biết quý trọng, đúng là khiến cho ông ta không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người khác, ông cũng không biết phải nhúng tay như thế nào.

Diệp Hàm và mẹ liếc nhau, nói: "Khương đại sư, có gì cần giúp thì cứ nói, bọn dì nhất định sẽ giúp cháu.”

Diệp phu nhân cũng trìu mến nhìn Khương Chi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

Mặc dù đứa nhỏ này có bản lĩnh lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi đầu.

Khương Chi hời hợt cười cười: "Cháu không thèm để ý những chuyện này.”

Diệp Kỳ Thụy lại cảm thấy cô miễn cưỡng cười, càng tức giận hơn: "Khương đại sư, cô không cần giải thích, bọn tôi đều hiểu!”

Khương Chi buồn cười nghĩ: Mấy người hiểu cái gì?

Cô thật sự là không quan tâm.

Người Diệp gia nhất định phải để cô động đũa trước, nếu không họ sẽ không động. Vì thế cô không từ chối nữa, động đũa trước.

Trình độ của nhà hàng này quả thật là cao, trước kia Khương Chi tu luyện mấy trăm năm ở sư môn, cũng chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy.

Thấy cô ăn vui vẻ, người Diệp gia cũng rất vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong túi của mình: "Đây, bùa bình an đã chuẩn bị cho mọi người, đều đã làm xong rồi.”

Nếu là lấy ra bán, đương nhiên là người bán như cô đã bớt chút thời gian ra để mua túi đựng phù chú, tâm đắc hơn nhiều so với lần trước.

Người Diệp gia lộ vẻ vui mừng, vội vàng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, đếm, tổng cộng mười hai tờ, vừa vặn mỗi người ba tờ.

“Ngăn một lần tai họa, sẽ tiêu hao một tờ, nhớ phải bổ sung tờ mới.”

“Được!" Diệp Kỳ Thụy chợt nghĩ ra chuyện gì đó, "Anh hai tôi đang ở nước ngoài, chắc không dùng được nhỉ?”

“Anh hai của anh tên gì?”

“Diệp Hành!”

Khương Chi thuận tay tính toán cho đối phương, sau đó đưa ra kết luận: "Ừm, mọi người không cần lo lắng cho anh ta.”

“Vì sao?" Mấy người nhà Diệp gia đều tò mò nhìn cô.

“Bởi vì mặc dù anh ta đang ở nước ngoài, nhưng bên cạnh lại có quý nhân làm bạn, không có việc gì.”

“Quý nhân?” Diệp phu nhân và mấy người khác nhìn nhau, Diệp Hàm đầu óc linh hoạt, đột nhiên nghĩ tới: "Ý Khương đại sư chỉ, sẽ không phải người bạn gái mà lão nhị đa tìm được hồi đầu năm đó chứ?"

Diệp Kỳ Thụy vỗ trán: "Đúng vậy! Suýt nữa quên mất chuyện này!”

"Xem ra mặc dù ba không thích con dâu ngoại quốc mà anh hai tìm, nhưng ý trời là như thế rồi!" Còn không quên chế nhạo mà liếc nhìn ba mình một cái.

Diệp Vinh Hiên dừng lại, "Thôi vậy.... Nếu đã như vậy, vậy thì cứ tùy nó.”

Khương Chi cười nhạt, đứng dậy cáo từ.

“Vậy tôi đi trước.”

Diệp Vinh Hiên vội vàng theo tới: "Tôi phái người đưa cháu về?”

Cô ung dung từ chối: "Không cần, cháu còn có việc.”

Diệp Vinh Hiên cũng không hiểu nhiều lắm, lời cô nói cũng không phải khách sáo, cũng chưa bao giờ khách sáo với người khác.

Không để tiễn, đó chính là thật sự không cần tiễn.

Vì thế đành phải đứng ở cửa ghế lô, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Thế nhưng rất nhanh, ông liền ngây ngẩn cả người, bởi vì Khương Chi sau khi ra cửa lại quay người, vào phòng bên cạnh.

Trong phòng kia... không phải Lục Tư Thần sao?

"Lục tổng, lần này không giống ngày xưa, lần này cậu phải uống vài ly với tôi!" Người đàn ông trung niên bụng phệ nâng ly rượu, mùi rượu khắp người cười cười với Lục Tư Thần, có vài phần không có ý tốt.

“Lục tổng... Cậu không phải là người lúc trước nữa, vẫn nên buông lỏng người thì sẽ tốt hơn!”

“Lục tổng..." Từ Sùng đứng không vững, đang muốn tiến lên thì bị ông chủ nhà mình ngăn lại.

“Thạch tổng, tôi thấy anh say rồi, chờ ngày mai tỉnh lại, anh nhất định sẽ hối hận vì hành động hôm nay của mình.”

Hai tròng mắt của người đàn ông trên xe lăn sâu không thấy đáy, khuôn mặt tuấn mỹ phủ lên một tầng hàn ý.

“Cậu nói... cái gì?" Thạch tổng ợ một cái, bỗng nhiên nhìn thấy Khương Chi đẩy cửa đi vào, mắt híp híp nhất thời sáng lên.

“Tiểu mỹ nhân ở đâu ra thế.... Hắc hắc, dáng vẻ này cũng không tệ, đến, để cho tôi sờ thử xem!”

Lục Tư Thần và trợ lý đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Khương Chi chính diện không chút thay đổi đứng ở cửa, nhìn người đàn ông trung niên đáng khinh lắc lư đi tới trước mặt.

Trên tay bấm tính toán, người đàn ông trung niên liền trực tiếp ngã xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Cú ngã này, trực tiếp ngã đến hôn mê, nằm trên mặt đất như heo chết.

Khương Chi nhấc chân vòng qua đối phương, đi tới trước mặt Lục Tư Thần, vươn tay, lòng bàn tay có một chiếc túi hình tam giác tinh xảo.

“Phù bình an, năm trăm, quét mã wechat là được.”

Từ Sùng há hốc mồm: "... Cái gì?”