Lữ Nhược Lan sửng sốt: "Chi Chi, sao con có thể nói như vậy? Con không hy vọng anh hai con sống tốt sao?"
"Không phải là tôi không hy vọng anh ta sống tốt, là do anh ta thiếu đạo đức làm quá nhiều chuyện." Khương Chi hời hợt nói.
"Mày đang nguyền rủa tao sao?!" Vẻ mặt của Khương Chiêu Vũ vặn vẹo.
Khương Chi: "Anh cảm thấy phải thì chính là phải?"
"Mày...."
"Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi." Anh cả Khương Yến Lễ mở miệng nói.
Chủ yếu là không muốn bọn họ ầm ĩ trên bàn ăn khó coi như vậy.
Thế nhưng nói xong vẫn không mang theo tình cảm mà liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, trong mắt không có chút thưởng thức và yêu thích nào.
Lúc nhìn Khương Thấm, ánh mắt lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Ăn cơm tối xong, Khương Chi đi ra ngoài dạo một vòng.
Hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, không khí trong lành, cũng không ồn ào.
Mặc dù là khu biệt thự tốt nhất, nhưng cũng không phải bên trong mỗi một tòa nhà đều có người ở, có một số là trống không.
Cô chắp tay sau lưng đi tản bộ ở ven đường, bỗng nhiên nghe thấy trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến một tiếng mèo kêu.
Ngay sau đó, một vật nhỏ đen thui chạy ra, đứng cách đó không xa.
Cậu nhóc kia toàn thân trên dưới đều đen như mực, chỉ có đôi mắt là màu vàng.
"Meo meo~" Mèo con nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bỗng nhiên vểnh đuôi đi tới, dùng thân thể cọ cọ mắt cá chân của cô.
"Cái tên giảo hoạt này, cảm giác được trên người chị có linh khí sao?" Cô hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu đang muốn ôm lấy nó, mèo con lại đột nhiên chạy đi.
"Còn không cho đυ.ng? Có cốt khí như vậy sao."
Đáng tiếc cô đã biết tiểu tử này lăn lộn ở gần đây, chỉ cần cô muốn, cũng có thể sờ được.
Cho nên, cũng không có gì phải gấp gáp.
Lại phơi nắng ánh trăng, nhợt nhạt hấp thu hạ tinh hoa, mới từ từ trở về.
Khi đi ngang qua một biệt thự trống, cô nhìn lướt qua.
Bố cục bên ngoài căn nhà này nhìn cũng không tệ, chủ nhân cũng rất thưởng thức.
……
Sáng sớm hôm sau, Khương Thấm giống như đã gặp phải chuyện lớn gì đó, lo lắng đi tới đi lui ở trong nhà.
"Thấm Thấm, con làm sao vậy?" Lữ Nhược Lan vội vàng tới quan tâm, Khương Yến Lễ còn chưa ra khỏi cửa cũng đi tới.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, anh cả..." Khương Thấm cười còn khó coi hơn khóc: "Trong buổi đấu giá tháng trước, sợi dây chuyền ngọc bích anh cả tặng cho con đã biến mất... Con tìm khắp nơi cũng không tìm được."
Sợi dây chuyền kia giá trị mấy chục triệu, Lữ Nhược Lan cũng rất coi trọng: "Đã tìm hết ở trong nhà rồi sao?"
Khương Thấm do dự một chút, liếc về phía một gian phòng: "Cũng không phải... Ngoại trừ chỗ của Chi Chi."
"Chẳng lẽ là em gái của con lấy đi?" Lữ Nhược Lan nhất thời nhíu mày.
Sắc mặt Khương Yến Lễ trầm xuống: "Không hỏi tự lấy, đó gọi là trộm. Đi, anh và em vào trong đó tìm."
Vẻ mặt Khương Thấm chần chờ: "Không tốt lắm đâu, anh... Lỡ như khiến cho Chi Chi không vui thì phải làm sao..."
"Là làm cho nó không vui quan trọng, hay là vòng cổ của em quan trọng hơn?" Khương Yến Lễ dẫn đầu đi tới cửa phòng Khương Chi, gõ cửa.
"Chuyện gì?" Khương Chi lười biếng mở cửa, ngáp một cái.
"Dây chuyền Thấm Thấm mất rồi, bọn tao tới phòng mày tìm một chút." Khương Yến Lễ đi thẳng vào vấn đề.
Khương Chi nhíu mày, nở nụ cười: "Ý hai người là, nghi ngờ tôi trộm sao?"
"Chi Chi, em đừng hiểu lầm, bọn chị không có ý đó... "Khương Thấm điềm đạm đáng yêu giải thích.
"Được rồi, đừng giải thích nữa." Cô buông tay, như không sao cả mà tránh ra, "Vào đây đi, cứ lục soát tự nhiên."
Vì thế, Khương Yến Lễ gọi dì và người giúp việc trong nhà tới giúp đỡ tìm.
Sau khi nhìn thấy linh vị trong phòng Khương Chi cung phụng, trong mắt anh ta hiện lên một tia chán ghét.
Vẻ mặt Lữ Nhược Lan cũng viết: Nha đầu này đúng là điên rồi, lại cung phụng thứ này ở trong phòng.
Hơn mười phút sau, kết thúc tìm kiếm.
Không tìm thấy sợi dây chuyền đó trong phòng Khương Chi.
Đáy mắt Khương Thấm hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể nào! Rõ ràng cô ta đã tìm cơ hội để sợi dây chuyền đó ở trong phòng của Khương Chi!
Nhưng vừa rồi lúc dì lật chỗ gối đầu, cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì!
Vậy dây chuyền của cô ta rốt cuộc đi đâu rồi?!
Không phải là sẽ mất thật đó chứ??
“Tìm được chưa?" Thần thái của Khương Chi thả lỏng tựa vào mà vách tường phía sau, như cười như không.
Cô đã tính đến Khương Thấm muốn gây chuyện từ trước, đương nhiên sẽ không để cho đối phương thực hiện được.
“Nếu không tìm được, hay là về lại phòng của mình tìm thử xem?”
“....." Khương Yến Lễ nhíu mày nhìn cô một cái rồi mới đi ra ngoài.
Vì tìm được dây chuyền, đành phải lục lọi trong nhà một lần nữa.
Sau đó, lại thật sự tìm được ở trong phòng của Khương Thấm.
"Xem ra lúc Thấm Thấm tìm ở trong phòng mình đã hơi qua loa một chút..." Lữ Nhược Lan cười hòa giải, "Cũng là bình thường thôi, ai cũng có lúc sơ ý, Chi Chi, con cũng sẽ không so đo với chị của con nhỉ?”
“Ha ha." Khương Chi nhếch môi cười, nhìn Khương Thấm nói:" Chị, lần sau để đồ vào phòng tôi thì hãy giấu cẩn thận một chút.”
Nói xong, không chút lưu tình mà đóng cửa lại.
Mặt Khương Thấm lúc xanh lúc trắng, vô cùng xấu hổ.
“Chi Chi, chị không hiểu em đang nói gì…”
Khương Yến Lễ nhìn cô ta, lại nhìn cánh cửa phòng Khương Chi, lông mày chậm rãi nhíu lại.
“Con đến công ty trước.”
Anh ta làm việc ở tập đoàn Khương thị, tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Lữ Nhược Lan: "Được, Yến Lễ, con mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện.”
“Anh, thật có lỗi..." Khương Thấm áy náy xin lỗi.
Khương Yến Lễ xoa xoa mái tóc của cô ta, nói: "Không sao, anh đi đây.”
“Ừm, trên đường anh cả nhớ chú ý an toàn." Cô ta vội vàng mỉm cười tiễn anh ta ra đến cửa.
Không lâu sau, Khương Chi từ trong phòng đi ra.
“Chi Chi, em đi đâu vậy? "Khương Thấm mở miệng hỏi.
Khương Chi ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô ta một cái, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
“Tôi ra khỏi cửa, còn phải báo cáo với chị sao?”
Khương Thấm cắn cắn môi, sắc mặt khó xử.
Khương Chi ra ngoài mua nhang cho sư phụ.
Lần trước không mua được loại tốt nhất, bây giờ đã có tiền, đương nhiên phải đổi cấp bậc cao nhất.
Mua xong trở về, cô lại gặp con mèo đen nhỏ tối hôm qua ở gần đó.
Tiểu tử kia đang ngồi bên bồn hoa, thảnh thơi liếʍ móng vuốt, giống như cố ý câu dẫn người khác.
Đôi lỗ tai hình tam giác, mặt lại tròn, bộ lông trên người mềm mại bóng loáng, thoạt nhìn rất muốn sờ vào.
Cô nhếch môi, xách túi chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống.
“Lại gặp mặt rồi. Thật ra lúc trước chị cũng nuôi một chú mèo rất giống cưng, chị cảm thấy chúng ta rất có duyên phận.”
“Nếu không, cưng theo chị lăn lộn đi?”
Con mèo này vừa nhìn đã biết là không có chủ nhân, lang thang gần đó, cô cũng không ngại nhận nuôi nó.
“Cưng đi theo chị lăn lộn, còn có thể cọ linh khí của chị, cũng không thiệt thòi đúng chứ?”
“Meo meo...." Mèo con vẫy đuôi nhìn cô, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó, một móng vuốt nhỏ xuất hiện.
Khi Khương Chi định giơ tay ra cầm lấy móng vuốt này, nó lại định rút về.
“- - Muộn rồi!" Cô cười híp mắt cầm móng vuốt của nó, động tác nhanh chóng ôm nó lên.
“Cưng đã bị chị bắt cóc rồi!”
Mèo con vẫy đuôi như không còn gì luyến tiếc, cũng không giãy dụa nữa.