Phòng kế bên mở cửa lần hai.
Lần này cô ấy tự giác lấy dưa hấu ngồi trên ghế, ngạo nghễ ngồi ở hành lang vừa ăn dưa hấu vừa xem kịch, lợi dụng không có người đuổi cô đi mà phát biểu vài câu.
"Đầu gỗ không thông suốt được, chậc chậc."
Người phụ nữ mặc áo choàng tắm, đã gần ba mươi tuổi, dáng người duyên dáng yểu điệu.
Cô nhìn khuôn mặt không hề có tính công kích kia của Tần Miên Miên, gương mặt trái xoan mềm mại của cô nàng khiến cô không khỏi lắc đầu, cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào vô hại này đã định sẵn sẽ bị người ở ngoài cửa nắm trong lòng bàn tay.
Giản Ánh An đứng ở cửa cúi đầu, như thể đang nghe lời chỉ dẫn của cô ấy.
Trên thực tế lại đang nhìn Miên Miên, sau đó cô mở miệng nói: "Miên Miên~ Miên Miên thân mến~ Em là tốt nhất, mau cho chị vào đi."
Sống chết cũng không chịu gọi một tiếng "vợ".
Người phụ nữ bên cạnh dùng thìa múc một miếng dưa lớn: "Em gái, đừng để bị cô ấy lừa!"
Tần Miên Miên vốn là người mềm lòng, nhưng sau khi nghe được lời này thì liền hạ quyết tâm phải tàn nhẫn, dùng đôi mắt nai con ướt đẫm nhìn chằm chằm Giản Ánh An.
Nàng nhất định phải nghe được câu "vợ ơi", nói gì đi nữa cũng vô ích!
Nhưng Tần Miên Miên nhìn chằm chằm một lát rồi lại bại trận trước, nàng cảm thấy bản thân làm ầm ĩ như vậy chính là đang gây sự vô cớ, chuyện tình cảm phải là đôi bên tình nguyện, làm sao có thể ép buộc.
Nàng cúi đầu, chỉ để lại cho Giản Ánh An thấy đỉnh đầu của mình.
Trên mặt Giản Ánh An treo một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, cô nhìn sang bên kia, thầm nghĩ người phụ nữ đó từ đâu ra vậy! Nói nhiều quá đi!
Nếu Miên Miên bị dạy hư thì sau này cô cũng đừng mơ có ngày lành! Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, Giản Ánh An cảm thấy cần phải hạ lệnh đuổi khách!
Kết quả khi cô quay lại thì nhìn thấy người phụ nữ bắt chéo chân, hỏi: "Không tiếp tục à?"
Người phụ nữ còn nghiêng đầu, cảm thấy khó chịu vì chỉ mới xem kịch được một nửa.
Giản Ánh An đột nhiên không nói nên lời. Nếu cô còn không biết Ninh phu nhân trông như thế nào thì chuyến đi này coi như vô nghĩa.
Ai có thể ngờ rằng cô đưa Miên Miên đến câu lạc bộ suối nước nóng, đang chuẩn bị ngồi xổm đợi người thì chưa đầy một tiếng sau khi vào câu lạc bộ, người đã xuất hiện trước mặt.
Còn ăn dưa xem diễn, trông vô cùng vui vẻ!
Giản Ánh An nhận thấy ánh mắt của cô ấy đang di chuyển về phía Tần Miên Miên như thể muốn nói điều gì đó, vì vậy cô vô thức tiến lên một bước, chặn Tần Miên Miên lại đẩy nàng vào phòng, chắn tầm nhìn của Ninh phu nhân.
Một bước tiến về phía trước này làm cho Tần Miên Miên không kịp phòng bị, áp vào ngực cô.
Phía sau lưng nàng không có tường, nhìn thấy chị đến gần bèn lấy lại tinh thần lùi về phía sau, kết quả bị trượt chân suýt chút nữa ngã về phía sau. Cũng may Giản Ánh An đã kịp thời đỡ nàng, mới ngăn được Tần Miên Miên ngã xuống.
Tần Miên Miên không bị ngã nhưng cũng không ngăn được nàng phát hiện ra Giản Ánh An đã chen vào được bên trong!
Nàng vươn tay nhỏ đẩy người ra khỏi cửa, Giản Ánh An chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị đẩy ra, sau đó nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình.
Miên Miên...to gan rồi.
Giản Ánh An sờ mũi, chột dạ quay đầu lại nhìn Ninh phu nhân.
Muốn đuổi người đi, nhưng ngặt nỗi người này chính là đối tác mà cô đang muốn thương thảo, nhưng nếu không đuổi, bị nhìn thấy như thế này thực sự rất xấu hổ.
Từ từ!
Mức độ tiếp thu của Ninh phu nhân đối với chuyện đồng tính cao như vậy sao! Ánh mắt Giản Ánh An hơi lóe lên, khi thấy Ninh phu nhân không vui muốn thu dọn ghế dài để trở về phòng, trong lúc gấp gáp đã ngăn cô ấy lại.
Không rảnh quan tâm đến chuyện xấu hổ nữa! Vì tương lai, Giản Ánh An nói: "Ninh phu nhân! Không dám giấu diếm, tôi có một người bạn đã yêu thầm cô từ lâu!"
Ninh phu nhân cầm quả dưa trên tay, không hiểu sao lửa lại dẫn đến trên người mình. Thấy Giản Ánh An nhận ra bản thân, mà chính cô cũng đã xem kịch được một nửa, bèn nhiệt tình hỏi: "Là nam hay nữ?"
Lý Đông, giới tính nữ.
Cơ hội tuyệt vời ở trước mắt, hình tượng của Lý Đông trong lòng Giản Ánh An tức khắc trở nên đáng yêu: "Là một cô bạn rất dễ thương, hiện đang học múa, cậu ấy thích cô lâu lắm rồi."
Cậu ta muốn ôm đùi phú bà đã lâu.
Con gái sao? Trong mắt Ninh phu nhân hiện lên một tia nghi hoặc, cô ấy không ngờ lại có phụ nữ thích bản thân.
Thật hiếm có.
"Đáng yêu lắm sao?"
"Cậu ấy đang ở ngay trong câu lạc bộ này, nếu cô cảm thấy hứng thú thì ngày mai có thể gặp cậu ấy."
Ninh phu nhân là người thuộc phái hành động: "Không cần đến ngày mai, bây giờ luôn cũng được."
Nếu thuận lợi thì đêm này không cần phải phòng không gối chiếc nữa.
Giản Ánh An không rõ Ninh phu phân đang nghĩ gì, cô cảm thấy hôm nay hay ngày mai cũng không khác gì nhau. Dù sao hai người đều đồng thuận, còn nhân tiện giúp cô bớt phải xấu hổ chuyện không vào được cửa.
Giản Ánh An đi trước dẫn đường, Ninh phu nhân theo sau.
Ninh phu nhân từ phía sau đánh giá Giản Ánh An, cô khoanh tay trước ngực, ngón tay nhịp nhịp trên khuỷu tay.
Tên thật của cô ấy là Mạnh Nhã Nhiên, cũng đã lâu không có ai gọi cô ấy bằng cái tên này.
Bởi vì mặc dù cô ấy thành công tiếp quản tập đoàn Ninh thị, nhưng không có nghĩa là các thành viên khác trong Ninh gia không có cổ phần trong tập đoàn Ninh thị, cho nên chuyện đổi tên tập đoàn Ninh thị mãi vẫn không suôn sẻ.
Nói thật, lâu nay bị gọi là Ninh phu nhân, cô ấy cũng khó chịu cực kỳ.
Nếu không phải trước đó cô được xem một màn kịch miễn phí, cùng với vẻ mặt của Giản Ánh An lúc nhận ra cô tự nhiên như vậy, cô còn cho rằng đây là một âm mưu.
Mạnh Nhã Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa bách hợp trong câu lạc bộ suối nước nóng đang nở rộ——
Khụ khụ, cô ấy giấu đi những suy nghĩ nho nhỏ trong lòng.
Trời sinh cô ấy đã thích phụ nữ, gả cho chồng cũ cũng là để bày mưu tính kế mà thôi, thật ra tay còn chưa bao giờ chạm qua, còn bị buộc phải đứng ngồi không yên trong suốt thời gian dài.
Nếu không...
Lúc nghe tin có một cô gái thích mình, cô ấy vội vàng đi theo cũng là do quá sốt ruột.
Hy vọng cô gái đó thực sự dễ thương.
Khi Lý Đông mở cửa, vẻ mặt hơi bối rối: "Lúc này cậu còn không ngủ cùng Miên Miên đi, chạy tới chỗ mình làm gì?"
Giản Ánh An im lặng một hồi, cũng không thể nói rằng mình bị nhốt ngoài cửa.
Cô kéo dài giọng, ý tứ như thật như giả, sau đó nghiêng người để lộ bóng dáng Mạnh Nhã Nhiên, quyết định để hai người tự mình phán xét đúng sai đi.
Lý Đông nhìn thấy Mạnh Nhã Nhiên lập tức choáng váng.
Một tiếng trước, nàng mới nói với Giản Ánh An là nếu có thể thì giới thiệu chị gái phú bà cho mình.
Lúc này mới có một tiếng trôi qua thôi mà! Giản Ánh An, cậu bàn xong chuyện làm ăn rồi sao???
Lý Đôg hoài nghi chính mình đang nằm mơ, cẩn thận gọi một tiếng: "Mạnh Nhã Nhiên?"
Ninh phu nhân? Chị gái phú bà?
Mạnh Nhã Nhiên đột nhiên nghe được tên của mình nên không kịp phản ứng, mọi người gọi cô là Ninh phu nhân lâu đến nỗi chính cô cũng quên mất, bản thân còn có tên là Mạnh Nhã Nhiên.
Đôi mắt cô đờ đẫn vì hồi tưởng lại chuyện cũ, sau đó mỉm cười đưa tay ra: "Xin chào, Mạnh Nhã Nhiên."
Lý Đông run rẩy: "Xin chào...Lý Đông."
CEO của một tập đoàn trị giá hàng chục tỷ, thế mà lại có thể trao đổi tên họ với nàng.
Bắt tay xong, Lý Đông chắp hai tay sau lưng, quyết định một ngày không rửa tay.
Ánh mắt của Mạnh Nhã Nhiên và Lý Đồng đan xen, đủ loại cảm xúc và suy nghĩ qua lại, mà Lý Đông thì phần lớn là sững sờ. Mạnh Nhã Nhiên còn tưởng rằng nàng đang rất vui, thầm nghĩ quả nhiên cô gái này thích mình.
Giản Ánh An: "..."
Cô ho khan hai tiếng: "Đây là bạn của tôi, cậu ấy đã thích cô từ lâu rồi, không ngờ lại gặp được cô ở đây, cho nên tôi không nhịn được giới thiệu cô với cậu ấy."
Cô không ngờ rằng hai người họ thực sự nhìn trúng nhau.
Giản Ánh An suy nghĩ đến kế hoạch của mình, lại nhìn đối tượng của mỹ nhân kế mà cô đang sử dụng, Lý Đông.
"Hai người cứ trò chuyện tự nhiên."
Nói xong cô liền trở về sau khi đã âm thầm thực hiện chuyện tốt.
Tần Miên Miên rốt cuộc vẫn mềm lòng, để lại một khe cửa cho Giản Ánh An để cô có thể vào. Giản Ánh An nhìn cánh cửa hé mở, sau đó bật cười.
Cô đẩy cửa ra, trong phòng tối om, Tần Miên Miên không bật đèn, nhìn dáng vẻ như là đang ngủ.
Giản Ánh An cô cá chắc là em ấy không ngủ!
Giản Ánh An đi đến phòng khách: "Miên Miên."
Không có động tĩnh.
"Chị muốn đi suối nước nóng."
Sau này còn phải nghĩ cách thương lượng hợp tác với Mạnh Nhã Nhiên, chắc chắn không có thời gian ngâm suối nước nóng nên chỉ có đêm nay là có thể đi cùng Miên Miên. Giản Ánh An luôn đối xử rất tốt với Miên Miên, nhưng tỏ ra yếu đuối như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Cô chạm vào đuôi giường, sờ sờ lòng bàn chân của Tần Miên Miên, nắm lấy chân em ấy: "Đi với chị đi được không."
Trong bóng tối, Tần Miên Miên co chân lại. Giản Ánh An không dùng nhiều sức cho nên nàng thành công rút chân về.
Nhưng Giản Ánh An chưa sẵn sàng bỏ cuộc, cô tiến từng bước một, leo thẳng lên đầu giường. "Chị đi một mình sợ lắm."
Đầu Tần Miên Miên bị chăn che lại, tựa hồ không muốn nhìn thấy Giản Ánh An, giọng nói nghèn nghẹn phát ra: "Chị nói xạo."
Giản Ánh An cố gắng không để mình cười thành tiếng: "Đâu có."
"Lý Đông hết một mình rồi, em nhẫn tâm để chị cô đơn sao?"
Trong chăn thiếu không khí, Tần Miên Miên cố gắng nín thở, không thò đầu ra ngoài.
Nói bậy, Lý Đông không phải chỉ có một mình thôi sao? Chẳng lẽ trong phòng của cậu ấy còn có người khác?
Tần Miên Miên lạnh sống lưng một hồi, nàng nhát gan, đi về quê ban đêm cũng có thể sợ hãi, bây giờ nghe được lời của Giản Ánh An, không cần suy nghĩ nhiều nàng cũng đã sợ tới không nói nên lời.
Chẳng lẽ câu lạc bộ suối nước nóng này có gì mờ ám sao?
Giản Ánh An cảm giác được người dưới chăn đang run rẩy, không hiểu ra sao liền hỏi. "Miên Miên?"
"Chị ơi."
Tần Miên Miên chui từ trong chăn ra, ôm lấy Giản Ánh An, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chị ấy nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Muốn về quá đi, trong mắt của Tần Miên Miên như có một bao nước mắt, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp liền rơi xuống.
Giản Ánh An không ngờ có thể lừa em ấy ra ngoài dễ dàng như vậy, cô ôm Tần Miên Miên nói: "Em có muốn đi suối nước nóng không?"
Tần Miên Miên không dám ở một mình trong phòng, e dè gật đầu.
Hai người bật đèn rồi thay áo choàng tắm.
Giản Ánh An đi đâu Tần Miên Miên theo đó, khoảng cách giữa hai người không bao giờ vượt quá ba bước chân, nếu có thì Tần Miên Miên cũng sẽ nhanh chóng đuổi theo chị.
Trước đó Tần Miên Miên có dính người thì cũng không đến mức này, Giản Ánh An hiểu rất rõ.
Bé con đây là đang sợ nha.
Giản Ánh An nói đùa: "Hay là chúng ta gọi Lý Đông đi cùng nhé?"
Tần Miên Miên kéo tay Giản Ánh An lại, tử đạo hữu bất tử bần đạo [1], cứ nhốt Lý Đông trong phòng đi! Nàng kiên trì lắc đầu, nhất quyết chỉ có hai người đi ngâm suối nước nóng thôi.
[1]: Nguyên văn "死道友不死贫道
" ý nói chỉ cần mình sống là được, bạn bè sống chết không quan trọng.Câu lạc bộ suối nước nóng có rất nhiều suối nước nóng lớn nhỏ. Lúc này ít người nên Giản Ánh An chọn một suối nước nóng nhỏ, cùng Tần Miên Miên đi vào.
Nỗi sợ ban đầu của Tần Miên Miên sau khi nhìn thấy suối nước nóng đã tan thành mây khói, hay phải nói là nàng bắt đầu lo lắng chuyện khác hơn, ngay khi nàng đang do dự không biết có nên cởϊ áσ choàng tắm ra không thì Giản Ánh An đã bước vào suối nước nóng.
Giản Ánh An đang mặc đồ bơi.
Tần Miên Miên nhìn bộ đồ bơi trên người chị: "Chị đi suối nước nóng mà mặc đồ bơi sao?"
Giản Ánh An: "Dù sao cũng không ở trong phòng, đương nhiên phải cẩn thận."
Giản Ánh An: "...Em không mặc quần áo phải không?"
Tần Miên Miên: "..."
Đúng vậy, ở trong phòng thì không sợ, còn suối nước nóng lộ thiên như thế này thì nhất định phải cẩn thận!
Nhưng nếu bây giờ về phòng thì chỉ có một mình thôi.
Tần Miên Miên: "Chị ơi..."
Giản Ánh An: "Gọi chị cũng vô ích!"
Cùng với tiếng nước chảy ào ào, Giản Ánh An từ trong suối nước nóng đi ra, vừa vào ngâm không bao lâu da cô đã đỏ ửng, làn da vốn trắng nõn, một khi đỏ lên liền khiến cho người ta không thể rời mắt.
Chuông báo động của Tần Miên Miên reo vang ầm ĩ.
Giản Ánh An trả lại câu nói ở ngoài cửa cho Tần Miên Miên: "Nếu em gọi chị một tiếng, chị đi về với em ngay."
Sắc mặt Tần Miên Miên còn đỏ hơn cả Giản Ánh An lúc ngâm suối nước nóng. Nàng muốn chị lại gọi mình một lần nữa, thế nhưng chị không mắc mưu, ngược lại là nàng mềm lòng trước.
Bây giờ chị ấy bắt mình kêu, liệu chị ấy có mềm lòng không?
Tần Miên Miên: "Chị..."
Giản Ánh An tỏ vẻ buồn bã: "Miên Miên chỉ muốn gọi chị một tiếng 'chị' thôi sao?"
"Miên Miên, Miên Miên thân mến."
"Em biết chị muốn nghe gì mà. Em gọi trước rồi tới chị, được chứ?"
"Ngoan~"