Chương 48

Mặt trắng hay mặt đen cũng đều là đám Sương Phấn* đóng vai, bọn họ giả mù sa mưa dẫn dắt người khác chế giễu Ngô Duyên, trong lời nói tràn đầy kháy khịa.

(*Tên nhóm fan của Trình Sương Sương.)

Đám Sương Phấn này cũng rất tự tin, thần tượng của bọn họ vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, chính là sự tồn tại giống như đoàn sủng ở trong làng giải trí. Trái lại là Ngô Duyên, trong tưởng tượng của bọn họ, chính là một cô gái nông thôn đã quê mùa còn tham lam, xách giày cho Sương Sương cũng không xứng. Mấy đại fan đã chuẩn bị sẵn sàng mấy lời nói kiểu ‘người xấu xí còn thích gây chuyện’, chỉ chờ Ngô Duyên xuất hiện thôi.

Trong khi đám fan hâm mộ mài đao xoèn xoẹt, phát sóng trực tiếp tống nghệ vẫn diễn ra suôn sẻ.

Ba khách mời thường trú và sáu khách mời phi hành lần lượt giới thiệu bản thân, tiện thể tiến hành chia tổ, ba khách mời thường trú chia thành ba tổ A B C, sáu khách mời phi hành thì rút thăm xác định tổ. Trong quá trình này, không tránh khỏi xuất hiện một số trò cười hâm nóng bầu không khí.

Trình Sương Sương là tổ B, đồng đội của cô ta là một thần tượng xuất thân từ tuyển tú, tên là Thời Lương, một người khác là ca sĩ tuyến ba, tên là Vưu Y Lam.

Trình Sương Sương chớp chớp mắt: “Tôi không hiểu về mấy trò tranh tài này, phải nhờ cả vào mọi người rồi, tôi tới làm đội trưởng đội cổ vũ, cổ vũ mọi người cố lên. Nhưng mà, tôi sẽ cố gắng bù đắp trong những công việc sau đó, cố gắng không gây cản trở cho tiểu đội chúng ta.”

Cô ta siết chặt nắm tay, trưng ra dáng vẻ cố gắng cố gắng cố gắng, thoạt nhìn vừa nghị lực vừa đáng yêu.

Fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp thi nhau bày tỏ cô ta đáng yêu quá trời quá đất.

Trình Sương Sương nghiêng đầu hỏi: “Vậy tối nay chúng ta ở chỗ nào?”

Triệu Tuần là người duy nhất trong đội sản xuất xuất hiện trong ống kính, ra mặt nói: “Chúng tôi có ba chỗ ở cho mọi người lựa chọn, thứ tự lựa chọn dựa trên thứ tự thắng thua khi chơi trò chơi, đến lúc đó để Ngô Duyên dẫn mọi người đi tham quan ba chỗ ở kia.”

Ông ta còn chưa nói xong, khán giả đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu, nhàn nhã thảnh thơi, khí chất vô cùng phù hợp với phong cảnh núi Hòe, từ đằng sau đám người chầm chậm đi tới.

Trong đầu ảnh hậu Vân Mộng Dao bất giấc xuất hiện bốn chữ - thiên nhân hợp nhất.

Đạo bào mặc mặc trên người cô đơn giản đến độ không có tí xíu hoa văn nào, nhưng lại tăng thêm cảm giác thoát tục. Rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khí chất lại lạnh lùng, nhưng hai điều này không hề mâu thuẫn, dung hợp hoàn mỹ bên trên người cô, mang lại sức hấp dẫn khó nói thành lời.

Ánh nắng chiếu xuống người cô, làn da trắng nõn của cô tựa như đang phát sáng, hiện ra vẻ đẹp rung động lòng người mà không từ nào có thể hình dung được. Không phấn son trang điểm, cứ vậy để mặt mộc xuất hiện trước ống kính, lại dễ dàng áp đảo một đám người, bao gồm cả Trình Sương Sương.

Đương nhiên Trình Sương Sương cũng xinh đẹp, da trắng mặt xinh, ngây thơ trong sáng, cho dù ở trong làng giải trí cũng không thua kém gì những ngôi sao khác. Bình thường mọi người cũng thường khen cô ta có khí chất tốt, ngoại hình nổi bật, nhưng khi cô ta đứng trong cùng một khung hình với cô gái kia, cứ thế bị hạ thấp, giống như hàng nhái đặt cạnh hàng thật vậy.

Trong nháy mắt màn đạn trở nên điên cuồng.

—— Đợi đã, không phải nói là có sáu khách mời phi hành sao? Người đẹp này là ai thế? Khách mời thần bí? Hay là trọng tài? Cho dù như thế nào, vẫn muốn tặng thêm cho tổ chương trình một cái đùi gà, chị gái đẹp quá, màn hình của tôi bẩn rồi, tôi liếʍ cho sạch đã.

—— Trong vòng một phút, tôi muốn biết tên vị này!!! Tôi, Diệp Lương Thần, không cho phép có người đẹp mà tôi không quen biết!

—— Ngô Duyên đâu, vì sao Ngô Duyên còn chưa xuất hiện?

Sau đó khán giả trông thấy người đẹp này khẽ cười một tiếng: “Chào mọi người, tôi là Ngô Duyên.”

Cô đứng dưới ánh mặt trời, nhưng nụ cười nhè nhẹ duyên dáng của cô còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời.