Chương 31

Ban đầu Ngô Tông Bình còn muốn giải thích chuyện của Trúc Thanh với Tề Nhất Minh, ít nhiều gì cũng để anh ta biết rằng, Trúc Thanh là quỷ tốt, không phải cố ý muốn dọa anh ta. Về sau thấy anh ta tự động mất trí nhớ, cũng đành phải tạm thời buông xuống chuyện này.

Khiến ông không ngờ tới chính là, khi xuống núi lại suýt thì lật xe.

Người xuất hiện lúc này là Đậu Đậu.

Trong những quỷ trên núi, Đậu Đậu là ngây thơ nhất, cũng không sợ người nhất. Cô bé chẳng hay biết hôm nay có khách lên núi, ở trong rừng chơi bịt mắt bắt dê với Tiểu Ảnh Tử rất lâu, quần áo cũng rách hệt cả ra, đang định đi tìm Ngô Duyên nhờ cô vá quần áo giúp mình.

Bộ này chính là món quà đầu tiên Ngô Duyên tặng cô bé, cô bé vô cùng yêu thích, cho dù những bộ sau đó đẹp hơn cũng không lay động được niềm yêu thích của cô bé đối với bộ này.

Cô bé nhún nhảy bước đi, bóng dáng toát vẻ vui tươi hớn hở.

Thế là Tề Nhất Minh trông thấy bên kia có một con búp bê đáng yêu đang nhảy nhót bước đi, tròng mắt anh ta suýt thì rớt ra ngoài, là anh ta nhìn nhầm rồi sao? Vệ sĩ của anh ta cũng lộ vẻ cảnh giác, danh tiếng của núi Hòe vốn đã vang xa, bây giờ trông thấy cảnh này lại càng không nhịn được lo lắng.

“À, cái kia...” Ngô Tông Bình còn chưa nói xong đã bị Tề Nhất Minh cắt ngang.

“Cháu biết rồi, đây là kiểu búp bê mới nhất? Chính là kiểu có thể điều khiển từ xa sao? Không ngờ bác Ngô vẫn trẻ con như vậy.”

Từng tuổi này rồi còn chơi búp bê.

Ngô Tông Bình đơ ra, ông không ngờ mình còn chưa kịp giải thích, Tề Nhất Minh đã tìm xong lý do rồi.

“Đúng vậy.” Thôi được rồi, anh ta vui vẻ là được.

Tề Nhất Minh mỉm cười, nhưng nụ cười bỗng nhiên cứng lại. Trí nhớ đã quên bắt đầu khôi phục, anh ta nhớ ra trước đó lúc mình lên núi gặp được một cô gái khiến mình rung động, nhưng cô gái kia lại tháo đầu mình xuống ngay trước mặt anh ta.

Cơ thể anh ta cứng ngắc, mấy giây sau lại nghĩ tới chuyện nào đó, dò hỏi: “Bác Ngô, nơi này của bác có nhân viên nào tên là Trúc Thanh không?”

“Cậu muốn nói đến đứa nhỏ Trúc Thanh kia sao? Đó là một đứa nhỏ tốt.” Trong mấy con quỷ ở nơi này, Trúc Thanh là người thường xuyên giúp đỡ hai cha con ông làm việc nhất, theo một ý nghĩa nào đó, Trúc Thanh cũng được coi là nhân viên, hơn nữa còn là kiểu nhân viên các ông chủ thích nhất, không cần tiền công, cũng không cần bao ăn ở.

“Quả nhiên! Có phải trước kia cô ấy là nhà ảo thuật, ảo thuật của cô ấy thật lợi hại, cháu cũng không tìm ra sơ hở, lúc ấy bị dọa sợ chết được.” Ngẫm lại, lúc ấy anh ta bị dọa sợ, cũng không nhìn kỹ xem đầu kia là thật hay giả.

Ngô Tông Bình: “...”

Ông không nói lời nào, Tề Nhất Minh bèn cho rằng ông đã ngầm chấp nhận. Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều: “Cô ấy tài giỏi như vậy, làm việc ở nơi này của bác đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Ngô Tông Bình: “...”

Rõ ràng ông còn chưa nói gì, Tề Nhất Minh đã vô cùng tự giác mà tìm ra lý do, vô cùng logic, có lý có cứ, không thể không phục.

“Có phải bình thường cậu rất thích xem ‘Tiếp cận khoa học’?”

Tề Nhất Minh giật nảy mình: “Sao bác biết?”

Anh ta không hề nói cho ai biết chuyện thật ra anh ta là fan trung thành của chương trình Tiếp cận khoa học, không bỏ tập nào, hơn nữa còn thường xuyên xem lại, xem mãi mà vẫn chưa hết thòm thèm.

Ngô Tông Bình cười ha hả: “Đoán thôi.”

Quả nhiên chính là cách xử sự quen thuộc này! Cho dù là chuyện quỷ dị gì, cuối cùng đều có thể dùng khoa học để giải thích.

Nhưng mà sở dĩ Tề Nhất Minh sẽ tự tìm lý do, cũng là bởi vì nhìn thấy hai cha con Ngô Tông Bình Ngô Duyên sống rất tốt trên núi Hòe này, hơn nữa thoạt nhìn Ngô Tông Bình còn trẻ ra. Nếu như núi Hòe có quỷ, bọn họ nào có được cuộc sống tốt như vậy. Thế mà lúc ấy mình không nghĩ đến điều này, trực tiếp bị dọa ngất đi, không biết có dọa Trúc Thanh sợ không.

***