Sau khi Tưởng Đông nói xong, còn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Trình Thiên Hành, muốn hắn phát biểu một chút ý kiến của mình.
Trình Thiên Hành hít thở sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, mặc dù hắn rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn bất giác toát ra không vui: “Gặp phải loại chuyện này, chẳng lẽ các cậu không nên hàng yêu trừ ma sao?”
Từ những gì Tưởng Đông vừa lải nhải kia, hắn có thể rút ra vài tin tức căn bản.
Đầu tiên chính là cuộc sống của Ngô Duyên trên núi Hòe vô cùng thoải mái, vô cùng hòa thuận với quỷ trên núi Hòe.
Tiếp theo chính là quỷ trên núi Hòe đều có thực lực mạnh mẽ, không phải là cấp bậc mà Lăng Hiểu Tiêu trước đó quấn lấy hắn có thể so sánh. Cho dù là núi Long Hổ cũng không dễ đối phó với bọn họ.
Nghĩ đến điều này, hắn cực kỳ căm tức, nhưng đồng thời trong lòng cũng không nhịn được nảy sinh hoảng sợ. Dường như lúc trước hắn đã đưa ra một quyết định ngu xuẩn, ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp ngược Ngô Duyên, khiến đối phương có thêm sự trợ giúp lớn mạnh.
Nếu như Ngô Duyên để đám quỷ trên núi Hòe tới đối phó hắn, một loài người bình thường như hắn, sao có thể chống đỡ nổi?
Tưởng Đông giải thích: “Mỗi người đều sẽ chết, sớm muộn gì cũng biến thành quỷ. Trừ phi đối phương phạm phải sát giới, tạo thành ảnh hưởng tồi tệ cho nhân gian, nếu không chúng tôi không thể tùy tiện ra tay.”
Dương gian có quy củ của dương gian, âm gian cũng có pháp tắc của âm gian.
Nhưng điều này không vỗ về được Trình Thiên Hành.
“Lỡ như bọn họ chạy tới hại tôi thì sao?”
Tưởng Đông nghiêm túc nói: “Yên tâm, đến lúc đó, chắc chắn chúng tôi sẽ cứu ngài.”
Cứu cái rắm! Khi đó hắn đã lạnh rồi!
Tưởng Đông nói tiếp: “Nếu như ngài thật sự xảy ra chuyện rồi, chúng tôi cũng sẽ báo thù cho ngài.”
Lời này khiến Trình Thiên Hành tức tới độ muốn xông lên đánh người, hắn cảm thấy những tiểu đạo sĩ này quả thật là người ngu xuẩn nhất không thức thời nhất mà hắn từng gặp.
Hắn xua xua tay, tức giận nói: “Các cậu đi đi.”
Hắn cũng coi như nhìn ra rồi, những người này đều bị cái gọi là giáo nghĩa của môn phái tẩy não, sẽ không chủ động tiêu diệt những lệ quỷ kia.
Thậm chí hắn còn toát ra một suy nghĩ, ai biết liệu Tưởng Đông có chạy tới báo cho Ngô Duyên hay không. Nhìn dáng vẻ tôn sùng cực độ của Tưởng Đông dành cho Ngô Duyên đi, thật sự có khả năng sẽ làm như vậy.
Hắn chỉ có thể tiếp tục nhờ Tôn chân nhân giúp đỡ thôi.
Tưởng Đông nhìn thấy dáng vẻ uất ức không chịu nổi của hắn, trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều. Ừm, đợi sau đó vẫn nên đến thông báo cho Ngô Duyên. Tổng giám đốc Trình này chính là người có thù tất báo, còn không biết sẽ lén lút làm ra bao nhiêu chuyện mờ ám nữa.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Trình Thiên Hành lập tức gọi điện thoại cho Tôn chân nhân, tiện thể tố cáo đám người Tưởng Đông với ông ta.
Khiến hắn không vui chính là, cho dù là Tôn chân nhân, cũng hoàn toàn không tự tin có thể chống lại núi Hòe. Nhưng Tôn chân nhân cũng đảm bảo với hắn, gần đây ông ta đang luyện chế một pháp khí, nếu như thành công, thực lực của ông ta sẽ có sự nhảy vọt về chất.
Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa, cứ cho Ngô Duyên đắc ý mấy ngày đi.
Nhưng mà bởi vì lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, Trình Thiên Hành lại mua một đám pháp khí hộ thân từ chỗ Tôn chân nhân.
Dường như hôm nay là ngày đen đủi của hắn, hết chuyện xấu này lại đến chuyện xấu khác.
Vào lúc này, Thẩm Thu tìm tới cửa.
Thẩm Thu là cựu y tá trưởng của bệnh viện Nhân Tâm. Trước kia bà ta là bạn cùng phòng đại học của Trình Nguyệt Cầm - chị gái của Trình Thiên Hành, hai mươi năm trước đã giúp đỡ Trình Nguyệt Cầm một chuyện, đó chính là tráo đổi bảng tên của trẻ sơ sinh vừa ra đời.
Điều này cũng khiến cho vận mệnh của Ngô Duyên và Trình Sương Sương bị tráo đổi.
Trước đó Ngô Tông Bình tìm tới Thẩm Thu, ý định muốn bà ta ra mặt công khai việc này. Sau khi Trình Thiên Hành biết được, dùng một căn nhà thu mua Thẩm Thu, còn giúp bà ta trốn khỏi tầm mắt của Ngô Tông Bình.
Ban đầu Thẩm Thu cũng coi như dè dặt, hoặc có lẽ nhìn ra hắn quan tâm chị gái, bắt đầu nắm lấy nhược điểm này của hắn, muốn vơ vét càng nhiều lợi ích từ chỗ của hắn.
Cho dù như thế nào, hắn cũng không thể để chuyện này bị công khai ra ngoài. Hắn biết tính cách của chị gái, đoán được chắc chắn trong này có nỗi niềm khó nói. Nhưng người ngoài không hiểu rõ, chắc chắn sẽ ác ý chửi bới, giội nước bẩn lên người chị gái, đây là chuyện mà hắn không cách nào chấp nhận được.
Trước mắt hiện ra vẻ mặt tham lam của Thẩm Thu, Trình Thiên Hành cười lạnh: Là gần đây hắn quá tốt tính, cho nên đã gây ra ảo giác cho bà ta sao?