Sau nhiều ngày, cuối cùng Ngô Duyên đã xử lý xong vấn đề điện nước và internet.
Bởi vì tin đồn quỷ nháo trên núi Hòe, rất nhiều người vừa nghe đến tên nó đã sợ mất mật, căn bản không muốn tới nơi này. Ngô Duyên không thể không trả nhiều tiền hơn. Mặc dù trong quá trình có khó khăn trắc trở, nhưng kết quả vẫn là tốt đẹp.
Cô không kịp chờ đợi khoanh vùng khu vực có âm khí dày đặc nhất, trồng Cửu Đỉnh Hoàn Linh Thảo lấy âm khí làm chất dinh dưỡng ở bên trong.
Đương nhiên, cô không quên bố trí kết giới, miễn cho đám quỷ trên núi xông vào. Mấy tháng sau khi trở lại thế giới này, cuối cùng cô có thể tu luyện bên trong khu vực có linh khí đậm đặc rồi, quả thật là cảm động rớt nước mắt mà.
Mặc dù Trình Thiên Hành hèn hạ, nhưng lần này quả thật đánh bậy đánh bạ giúp được cô.
Mấy ngày nay, cô cũng coi như làm quen với đám quỷ trên núi này, Cố Dương - Cố lão tiên sinh thích lên mặt dạy đời kia đã chết hơn ba trăm năm.
Cô nàng bị chém đầu tên là Trúc Thanh, cô ta không nhớ rõ chuyện lúc còn sống, tên này là cô ta tự đặt, bởi vì cô ta thích cây trúc.
Cô bé ẩn mình trong búp bê có một cái tên rất đáng yêu, gọi là Đậu Đậu, bình thường thích nhất việc cầm dao phay dọa người khác.
Về phần cái bóng bị cô nhốt ngày đó, thì là Ảnh Mị tự nhiên hình thành trên núi Hòe, bình thường các quỷ khác đều gọi cậu là Tiểu Ảnh Tử. Tính cách của cậu giống như con nít, vô cùng tinh nghịch.
Nhắc đến Tiểu Ảnh Tử, cậu cũng coi như bị Ngô Duyên chơi một vố.
Khi xuống núi Ngô Duyên quên mất chuyện của cậu, những người khác trên núi lại không phá giải được kết giới của cô, khiến cho Tiểu Ảnh Tử phải ở trong đó mấy ngày, mãi đến khi kết giới mất đi hiệu lực, cậu mới thoát ra ngoài được.
Có lẽ bởi vì chịu thiệt trong tay cô, cho nên khi đối mặt với cô, Tiểu Ảnh Tử có hơi sợ hãi.
Cô ở chung với đám quỷ này cũng không có vấn đề gì, lo lắng duy nhất là cha Ngô Tông Bình của cô. Nhưng khiến cô kinh ngạc chính là, Ngô Tông Bình làm quen nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Khi Ngô Duyên nghi ngờ hỏi ông, ông chỉ mỉm cười, khuôn mặt mang theo thả lỏng đã lâu không thấy: “Thoạt nhìn bọn họ rất đáng sợ, nhưng thật ra đều rất đơn giản, liếc một cái là có thể nhìn thấu, dễ ở chung hơn con người nhiều.”
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, ông từ một nhà giàu được người người hâm mộ sa sút thành người bình thường, nếm trải tình người ấm lạnh, thậm chí người hại ông còn là người thân của ông. Mặc dù ông hiếm khi lộ ra cảm xúc tiêu cực trước mặt Ngô Duyên, nhưng trong lòng không hề nhẹ nhõm giống như bề ngoài.
Bây giờ ở cùng với những nhân vật đáng sợ trong mắt người ngoài này, trái lại cảm nhận được yên ả đã lâu không thấy.
Chỉ với điểm này, việc nhận thầu núi Hòe đã không lỗ.
Nhưng Ngô Duyên bắt đầu rầu rĩ buồn phiền. Trong tay cô không còn nhiều tiền, không thể cứ miệng ăn núi lở thế này được, cộng thêm cha đã lấy gần hết tiền ra giúp cô rồi, cô cũng không thể yên tâm thoải mái mà ăn bám như vậy nữa.
Tu luyện rất quan trọng, nhưng kiếm tiền cũng rất quan trọng. Cô nên tìm một công việc cho mình.
Cô nhanh chóng nảy ra ý tưởng, núi này lớn như vậy, không cần lấy ra toàn bộ để trồng linh thảo, hoàn toàn có thể lấy một phần ruộng đất để trồng cây ăn quả! Hoa quả trồng trong môi trường này, ít nhiều gì cũng ẩn chứa linh khí, chắc chắn mùi vị thơm ngon hơn hoa quả trên thị trường rất nhiều.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định trồng dâu tây và một loại quả khác, hai loại này đều có thời gian thu hoạch tương đối ngắn, có thể mang lại thu nhập nhanh nhất. Nhưng mà trước khi gieo hạt, cần phải khai khẩn ra một mảnh đất thích hợp.
Tu vi bây giờ của cô không đủ, không cách nào triệu hoán lực sĩ Hoàng Cân. Đây là một loại bí pháp đặc thù của sư môn bọn họ, bình thường dùng để làm ruộng. Tu vi càng cao, lực sĩ Hoàng Cân gọi ra lại càng lợi hại.
Khi cô đang suy nghĩ việc này, bỗng nhiên cảm nhận thấy kết giới mình bố trí bị tác động.
Ngô Duyên hơi sửng sốt, lộ ra nụ cười vui sướиɠ: “May mắn phết, có sức lao động miễn phí tự tìm tới cửa.”