Chương 44

Dù sao da mặt Mục Tinh Thần dày, không sợ những người này xem.

Cô đi vào khu vực chiến đấu cửa ải 14.

Cửa ải này là một hang động đen nhánh, bên trên là dơi cánh lớn cấp A, bên dưới là đám lươn cấp B trốn dưới lòng sông.

Mục Tinh Thần: “Tôi thấy mục học tập trên diễn đàn có giáo trình nói, cửa ải này quá tiện với dị năng giả hệ hỏa. Bởi vì chỉ cần một tia lửa thôi là đã thu hoạch được cả một phòng dơi nướng và lươn nướng rồi.”

Phần bình luận toàn ha ha ha ha.

Mục Tinh Thần: “Nhưng tôi kiến nghị tốt nhất là đừng làm thế, dễ tự nổ chết chính mình lắm.”

Mục Tinh Thần gõ vách hang động đá vôi, một đống bụi đất rào rạt rơi xuống, để lộ ra lớp đá mang ánh huỳnh quang phía dưới, “Thấy không? Loại đá có ánh huỳnh quang này tên là huỳnh thạch (fluorit), vừa gặp lửa sẽ nổ ngay. Bạn học nào không muốn đồng quy vu tận với dị thú còn phải nhận điểm thấp, vui lòng không dùng bất cứ thứ gì có liên quan đến lửa trong hoàn cảnh này.”

Bình luận:

– Giáo trình bên mục học tập xưa giờ đều rất lừa đảo, đừng nói là có người thực sự tin nha?

– Ồ, lúc trước tôi bị nổ chết chính là vì xem cái giáo trình này.

– Vì sao tôi không phải dị năng hệ hỏa nhưng vẫn bị nổ chết?

– Dị năng hệ thủy bị nổ chết bốn lần, TAT.

Mục Tinh Thần bắt được bình luận kia, hiểu rõ, “Bởi vì thứ này rất dễ cháy, một khi xảy ra cọ xát với dị võ sẽ sinh ra tia lửa ngay, cuối cùng gây ra nổ.”

Một đám icon khóc lóc tràn qua phần bình luận.

“Dơi cánh lớn tương đối khó chơi, công kích sóng âm của nó rất khó né, đám lươn cũng núp trong sông như hổ rình mồi, tùy lúc đều có thể phát động công kích.”

– Cửa ải này thật sự siêu cấp khó, tò mò cao thủ vượt ải như thế nào.

– Dị thú cửa ải này không phải mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là khó dây dưa nhất, rất ít có người vượt qua cửa ải này mà không chết một lần.

Mục Tinh Thần nói: “Có điều, dơi cánh lớn và lươn có một nhược điểm trí mạng, hai loại dị thú này gần như đều là mù. Dơi cánh lớn cảm ứng đối tượng công kích thông qua sóng âm cảm ứng, lươn tìm đối thủ thông qua cảm ứng nhiệt.”

“Cho nên, chỉ cần bôi huỳnh thạch lên người mình như vậy là có thể tránh khỏi cảm ứng nhiệt và cảm ứng sóng âm của lươn và dơi cánh lớn. Sau khi bôi những loại phấn này lên, trong thế giới của chúng nó, các cậu đã là một cục đá.”

Quả nhiên, Mục Tinh Thần đi xuyên qua giữa đám dơi cánh lớn và lươn, chúng nó không có bất kỳ phản ứng gì.

Vũ khí trên tay Mục Tinh Thần biến thành đao, chọc chết hai con dơi cánh lớn, “Sau đó chỉ cần gây chuyện dẫn chiến, ngồi ngư ông đắc lợi.”

Mục Tinh Thần ném thi thể của hai con dơi cánh lớn xuống nước, lươn trong sông bị dọa lao từ trong nước ra.

Dơi cánh lớn nhận thấy có đồng bạn bị gϊếŧ, cảm ứng sóng âm chỉ thấy vật còn sống duy nhất là lươn. Dơi cánh lớn bị dị thú cấp thấp khıêυ khí©h giận không chịu được, điên cuồng công kích đám lươn trong nước, lươn không địch lại, dưới đòn công kích của sóng âm, phần đầu của lươn nổ tung từng con.

Mục Tinh Thần nhân cơ hội đi qua đàn dơi cánh lớn, không kiêng nể gì thu hoạch từng đầu dơi.

Chém xong đầu con dơi cánh lớn cuối cùng, Mục Tinh Thần cất vũ khí, “Sao, cửa ải 14 đơn giản không?”

Khung thông báo của hệ thống hiện lên, số liệu cho thấy điểm trung bình trên mỗi đầu dị thú là 10 điểm.

– Mẹ nó, đỉnh!

– Hóa ra còn có thể làm như vậy!!!

– Mục thần mãi mãi là Thần!

– Mẹ nó, cách này đơn giản quá đi, tôi cũng có thể làm!

– Nhìn thời gian kìa, mới hết có ba phút thôi.

Mục Tinh Thần đã click mở cửa ải thứ 15, “Về phần bộ phận giá trị của dơi cánh lớn và lươn ở đâu, các cậu có thể @giảng viên thiết kế dị võ Trần Tranh, thầy Trần. Vậy sẽ tiết kiệm thời gian để chúng ta bắt đầu cửa ải tiếp theo.”

Quả nhiên có rất nhiều người bắt đầu @ thầy Trần Tranh trong phần bình luận. Thầy Trần không ngờ mình chỉ đến hóng hớt chút thôi còn bị điểm danh, sau đó bất đắc dĩ cười cười, gõ một đoạn giải thích vấn đề vừa rồi của Mục Tinh Thần.

Nhân viên kỹ thuật tinh mắt giúp thầy Trần Tranh ghim bình luận lên đầu tiên.

Mục Tinh Thần nói: “Cơ sở để lấy được điểm cao thành lập trên sự hiểu biết tuyệt đối với dị thú. Bạn học nào có hứng thú có thể chọn học môn tài liệu dị võ, hoặc là đọc quyển 《 bách khoa toàn thư tài liệu dị võ 》.”

Cô mới vừa nói xong câu đó, thầy Trần Tranh đã nhận được tin rằng môn tự chọn vốn luôn ít người hỏi thăm của ông ta đã chật ních.

Không chỉ như thế, các thầy cô dạy thiết kế dị võ khác cũng gửi tin nhắn cho ông ta, nói là môn tự chọn tài liệu dị võ không hiểu sao đột nhiên chật ních.

Khóe miệng thầy Trần Tranh giật giật, gửi đường dẫn phòng phát sóng trực tiếp của Mục Tinh Thần cho bọn họ: Một học sinh của tôi, thiên tài nhỏ giới thiệu khóa học trên sóng trực tiếp.

Các thầy cô thiết kế dị võ khác:… Còn có thao tác này?

Vừa gửi tin xong thầy Trần Tranh đã nhận được điện thoại của phó hiệu trưởng.

Trần Tranh ngạc nhiên nhận điện thoại, “Thầy Lý ạ? Có chuyện gì không?”

Phó hiệu trưởng Lý cười ha hả, “Thầy Trần à, các thầy có muốn mở thêm mấy lớp tài liệu dị võ không? Nếu nhiều học sinh nhiệt tình với môn tài liệu dị võ như vậy, chúng ta làm thầy cô chắc cũng không thể cô phụ đâu nhỉ.”

Trần Tranh: “…”

Phó hiệu trưởng Lý lại tìm ông ta vì chuyện này sao?

Phó hiệu trưởng Lý thấy Trần Tranh không đồng ý ngay, lại đề cập: “Nghe nói bạn học Tiểu Mục này cũng là học sinh của thầy.”

Trần Tranh gật đầu như có chung vinh dự, cười ha hả nói: “Đúng vậy, Tiểu Mục là một học sinh vô cùng ưu tú của tôi.”

Phó hiệu trưởng Lý: “Cô bé hiểu biết về tài liệu dị võ như vậy cũng nhờ thầy dạy dỗ tốt. Thầy xem thầy cũng nên cho các học sinh khác một ít cơ hội chứ.”

“Được, được.” Trần Tranh gật đầu đồng ý, chỉ là khuôn mặt già có chút nóng lên. Mục Tinh Thần hiểu nhiều tài liệu dị võ như vậy không liên quan lắm đến ông ta. Ông ta nghiên cứu dị võ nhiều năm như vậy cũng chưa chắc hiểu sâu về nhược điểm của dị thú bằng Mục Tinh Thần.

Một buổi chiều này, ba trường quân đội lớn chỉ có thể nhìn lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của【 Tinh Tinh Chăn Trâu 】 mà ruột gan cồn cào, từ ba vạn người đến mười vạn. Bọn họ thật sự hoài nghi, không chỉ học sinh mà là toàn bộ công nhân viên chức trong trường quân đội B612 đều vào xem 【 Tinh Tinh Chăn Trâu 】 phát sóng trực tiếp. Nếu không, sao có thể có nhiều người như vậy.

Trong tình huống này, có nhiều người ngồi không yên.

Phó hiệu trưởng Lý mới vừa cúp điện thoại của Trần Tranh đã nhận được điện thoại đến từ đối thủ cũ bên trường quân đội Liên Hợp.

Phó hiệu trưởng Lý cười ha hả nghe điện thoại, “Ông Vương à, có việc gì mà tự nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy.”

Người bị gọi là ông Vương chính là phó hiệu trưởng trường quân đội Liên Hợp. Ông ta mắng thầm trong lòng cái lão già này biết rõ rồi còn cố hỏi, trên mặt vẫn treo vẻ ấm áp khách sáo, hàn huyên một lúc mới quay trở lại chủ đề chính: “Ông Lý à, có phải gần đây B612 các người mời được nhân tài mới nào không? Sao phải cất giấu, các người xem bọn tôi có tin tức gì cũng thoải mái hào phóng công bố ra, đúng không? Ông lại như vậy là không trượng nghĩa rồi.”