Chương 7: Quên Là Ai?

Cô xuống lầu rót một ly sữa, Bạch Uyển Quân vừa hay xuống lầu, nhìn ly sữa trong tay cô, hừ lạnh nói, “Phát hiện muốn lấy lòng tôi rồi, lúc trưa về không phải rất cứng rắn sao?”

Thời Hàm không biết vì sao, nhưng ánh mắt của Bạch Uyển Quân nhìn trên tay cô, lập tức nhớ đến cô hai nằm gần đây mỗi tối đều rót cho Bạch Uyển Quân ly sữa.



Dạ dày Bạch Uyển Quân không tốt, cô lo lắng cơ thể bà ta, vì vậy mỗi tôi đều rót cho bà ta ly sữa để bồi bổ dạ dày.

Lấy lòng bà? Có lẽ hai năm trước Bạch Uyển Quân cũng nghĩ như vậy.

Bạch Uyển Quân chậm rãi đi về phía Thời Hàm, vừa đi vừa mắng, “Thật sự lớn rồi, dáng vẻ càng ngày càng lớn, vừa về nhà, đến cơm tối cũng không xuống, một chút quy tắc cũng không có, từ ngày hôm cô về thì tôi đã nói rồi, nhất định phải thay đổi những thói quen xấu học dưới quê của cô”.

“Thói quen xấu dưới quê?” Thời Hàm nhắm mắt, khẽ động một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt của một ông già.

Cô quên mất mình đã đến một thị trấn nông thôn xa xôi như thế nào sau khi được giải cứu.

Chỉ biết cô là được bà nội nuôi lớn, sau khi bà nội mất, cô về nhà họ Thời.

Mối quan hệ giữa cô và bà nội dần trở nên mờ nhạt, cô dường như đang dần quên đi những người quan trọng trong cuộc đời mình.

Cô vẫn quên ai?

“Cô lại sao vậy?” Bạch Uyển Quân thấy Thời Hàm cau mày thật chật, cho rằng lại giở trò, tức giận run lên, “Cô có thể giống em gái cô không, không những học giỏi, hiểu chuyện ngoan ngoãn, bây từ chơi đàn violin và piano rất giỏi. Còn cô thì sao, chạy ra ngoài hai năm, không biết làm việc bẩn thỉu gì, mỗi lần nhắc đến cô, tôi lại cảm thấy xấu hổ”.

“Có thể đừng làm ồn được không?” Thời Hàm xoa lông mày, “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển đi, sẽ không làm phiền mấy người, hơn nữa, trước mắt mọi người, tôi chỉ là đứa con nhận nuôi của nhà họ Thời, cho dù tôi không có thành tựu gì, người khác cũng chỉ khen ngời vợ chồng hai người là gia đình từ thiện tốt bụng hào phóng”.

“Cô lại giở trò gì? Chỉ là không có thừa nhận thân phận của cô trước mắt người khác, nhưng toàn bộ cách đối xử giống hệt như Thời Nhân.

So với lúc cô sống ở quê không biết tốt bao nhiêu, Bạch Uyển Quân không biết rốt cuộc cô bất mãn cái gì.



“……”

“Bỏ đi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ sửa cho cô chút”.

Bạch Uyển Quân chán ghét quay mặt đi, “Bưng sữa vào phòng tôi”.

Bà quay người lên lầu, đến cầu thang phát hiện Thời Hàm không bưng sữa lên theo bà.

Thời Hàm nhìn thấy bà ta quay đầu, nhìn bà ta cười nói, giơ tay uống một ngụm sữa trong tay.

Ánh sáng trắng chiếu vào khuôn mặt cô khiến nó ngày càng trắng hơn, đôi lông mày thanh tú của cô tỏa sáng.

Cô không có ý định mang sữa cho bà ta, thậm chí nụ cười của cô dường như đang chế nhạo bà ta là tự mình đa tình.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Uyển Quân là lại tức giận với cô. Nhưng bà ta phải thừa nhận rằng dù Thời Hàm có vô dụng đến đâu thì vẻ đẹp của cô cũng không thể chê vào đâu được.

Nếu không phải lúc năm tuổi cô đi mất, cô đã có chỗ đứng trong số các tiểu thư nổi tiếng ở Đế Đô.

Nhưng tất cả không trở về được rồi.

Bà ta liếc mặt nhìn Thời Hàm, xoay người lên lầu.

Thời Hàm uống hết sữa trong ly, lên lầu.

Họ ăn cơm sẽ không gọi cô, cũng không để cơm cho cô, cô sớm đã quen rồi.

……