Chương 47: Hoang Mang

Những cuốn nhật ký sau đây đều đề cập đến các thí nghiệm, ký ức, cấu trúc vùng hải mã của não và nét chữ ngày càng hoảng loạn.

Ông muốn nhìn rõ hơn, nhưng một đôi ngón tay mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ông.

Thời Chính giật mình, lúc này thấy Thời Hàm cau mày.

“Đây là của tôi”. Thời Hàm dùng lực lấy quyển nhật ký lại.

Trên thực tế cô đã không nhớ rõ đây có phải quyển nhật ký của mình hay không.

Nhưng từ lời thì thầm của người hầu, cô biết đây hẳn là ký ức mà cô đã quên mất.

Thời Hàm đoán rằng nguyên nhân khiến cô quên nhật ký có thể là do thời gian trôi qua, nội dung của cuốn nhật ký này đối với cô ngày càng trở nên quan trọng, bộ não của cô cũng dần dần bắt đầu xóa đi phần ký ức này.

“Bên trên viết…” Cổ họng Thời Chính như bị một cục bông nghẹn lại.

Ông chỉ lật một lượng nhỏ nhưng mỗi trang đều khiến ông choáng váng.

Thì ra đồ ăn vặt đặt trong phòng ngủ hàng ngày của ông đều do Thời Hàm đặc biệt làm sau giờ học

Bạch Uyển Quân cũng là dạ dày không tốt, vì vậy cô kiên trì mỗi này đưa sữa cho bà dưỡng dạ dày.

Món ức bò cay yêu thích của Thời Chính không phải do dì Triệu làm.

Chẳng trách sau khi Thời Hàm rời đi, dì Triệu cũng chủ động từ chức, món ức bò cay không còn mùi vị ban đầu nữa rồi.

Thời Hàm không biết trong đó có chứa đựng thông tin về phòng thí nghiệm hay không, “Không liên quan đến ông, ông tốt nhất quên những thứ bên trong viết đi”.



“Vì sao không nói?” Thời Chính đuổi theo hỏi.

“Nói cái gì?” Thời Hàm càng lạnh lùng hơn, “Ông tốt nhất nên quên đi những thứ ông nhìn thấy, còn nữa, tôi sau này sẽ phối hợp mấy người diễn trước mặt ông nội, mấy người không cần giả vờ trước mặt tôi”.

“Tôi......” Thời Chính đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì, lúc này đột nhiên phát hiện, thực tế đối với con gái ruột quan tâm rất ít.

Ông biết Thời Nhân thích ăn cái gì, nhưng không biết Thời Hàm thích ăn cái gì.

Ông nhìn thấy đồ trang sức đẹp đều mua cho Thời Nhân, nhưng phần lớn không nghĩ đến Thời Hàm.

Khi nhắc đến Thời Hàm, ông sẽ nghĩ đến những từ như quê mua, hèn hạ, buông thả, vô học, đáng hổ thẹn.

Thời Chính trong lòng hoang mang, tìm cớ, “Tối nay cô muốn ăn cái gì?”

Thời Hàm ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Chính, trong lòng lại nhẹ nhõm, cô vội vàng muốn xác nhận nội dung bên trong là gì.

Cô quay người đi về phía phòng dành cho khách, vừa vào phòng liền khóa cửa lại và mở sổ ghi chép ra.

Trang đầu tiên là ảnh một bà già.

Mái tóc bà già đã bạc trắng, chải gọn gàng về phía sau, mỉm cười hiền hậu.

“Bà nội”.

Thời Hàm hốc mắt ươn ướt, ký ức cũng không còn bà nội nữa.

Trước đây, để tránh cho mình khỏi quên, cô không chỉ đăng ảnh mà còn viết rất nhiều về cuộc sống có bà nội bên cạnh.