Chương 32: Tôi Sai Rồi (8)

“Lục Yến”. Thời Hàm nhìn anh cúi đầu không nói gì, lần nữa thành khẩn xin lỗi, “Tôi thật sự không cố ý”.

Lục Yến mở đôi môi mỏng trắng nõn, “Cô có phải.........” Không thích tôi?

“Cái gì?”

“Không có gì?” Lục Yến tiếp tục đi về phía trước.

Thích anh, cô cũng là của anh.

Không thích anh, cô cũng phải là của anh.

Trên tầng tám của bệnh viện, toàn bộ bệnh nhân nguy kịch đang nằm ở đó.

Qua tấm kính, Lục Yến chỉ vào một bà già có mái tóc trắng bên trong.

“Bà nội tôi, bác sỹ nói bà ấy không tỉnh lại được nữa”.

“Anh mỗi ngày đều đến đây sao?”

“Lúc rảnh thì đến, không có chuyện gì thì ngồi ở hành lang thăm bà”. Nhìn bà rõ ràng còn sống, chỉ là như chết vậy.

“Tất cả sẽ tốt lên”.

“Phải không?” Lục Yến quay đầu nhìn khuôn mặt của Thời Hàm, “Cô nói xem, tôi cố gắng rồi, sẽ được những đồ tôi muốn sao?”

“Đương nhiên rồi, anh nhất định sẽ đạt được điều mong ước”. Thời Hàm quay đầu cười với anh, “Anh hiếu thuận như vậy, cố gắng làm việc như vậy, có một ngày sẽ được tỏa sáng”.

"..." Lục Yến thu hồi ánh mắt, "Cám ơn."

“Anh...........” Lục Yến đang muốn hỏi chuyện có liên quan đến phú bà, điện thoại reo lên.



Sau khi nhận được điện thoại biết đại học Đế Đô đang tuyển sinh yêu cầu cô đến điền đơn nhập học.

Cô hứa, “Tôi nhất định nhanh chóng qua đó”.

Lục Yến đứng cách đó không xa, vẫn luôn dõi theo ánh mắt Thời Hàm, nghe được cô sắp rời đi liền mím môi.

Anh nhìn bàn tay bị thương của cô, rồi đặt lòng bàn tay xuống chỗ tựa tay góc cạnh bên cạnh cô.

Chỉ cần dùng sức một chút, một vệt máu từ từ xuất hiện trên lòng bàn tay.

Máu chảy dọc theo đường lòng bàn tay trên mặt đất, Lục Yến nhìn không biểu cảm gì.

“Tay của ngươi sao lại chảy máu?!” Thời Hàm cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy ngón tay của Lục Yến đầy máu.

“Không cần bị xước, có việc gấp cô đi trước, tôi không sao”.

Lục Yến vừa nói xong cả người liền lắc lư, Thời Hàm vội vàng đỡ anh.

Anh xem ra rất mệt mỏi, nheo mắt giải thích, “Tôi không sao, chỉ là hạ đường huyết thôi”.

“Còn nói không sao, đều ngất rồi”. Thời Hàm cố gắng đỡ Lục Yến.

Để dễ dàng hơn, cô nắm lấy cánh tay của Lục Yến và đặt nó lên vai còn lại của cô, trong khi cô đặt một tay lên trái tim anh và tay kia lên lưng anh.

Hai người nhìn từ phía sau như một cặp đôi thân thiết.

Nhưng lúc này Thời Hàm lại không cảm thấy có gì không ổn, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mặt Lục Yến.

Khi anh nhắm mắt lại, khóe mắt hơi đỏ lên, lộ ra chút lười biếng, đôi môi mỏng đã mất đi chút màu sắc, nhưng lại trông mỏng manh hơn, cần được bảo vệ.

Giống như con chó săn bị thương cực độ.



Trong đầu cô chỉ là đau long, cái khác không chú ý nữa.

Lục Yến như vậy cảm nhận cô gái ôm trong lòng, “Tôi nghe nói hình như cô có việc gấp, không cần quan tâm đến tôi”.

Nói chuyện anh có chút mất sức, bảo Thời Hàm rời đi, nhưng lực ôm của anh lại không hề nới lỏng.

“Không có chuyện gì vội, một chút cũng không quan trọng”. Thời Hàm đỡ Lục Yến nặng nhọc về phía trước, bình thường đi dọc hành lang đều thấy y tá, nhưng cô quay đầu nhìn hồi lâu cũng không thể bác sỹ đi ngang qua.

Hai người vất vả đi bộ hơn mười mét, cuối cùng có một y tá nhìn thấy họ.

Nữ y tác tiến lên phía trước giúp đỡ, Lục Yến cau mày, “Không cần, tôi đỡ rồi”.

Để không tiết lộ bí mật, anh dựa vào tường vài giây, Thời Hàm lo lắng vỗ lưng anh.

Hai người xuống thang máy, đi đến khoa chấn thương tầng hai, bác sĩ nhúng cồn khử trùng, Lục Yến bình tĩnh, cố ý lùi lại.

Động tác này vừa hay bị Thời Hàm nhìn thấy.

Sợ đau?!

Cô nói với bác sỹ, “Bác sỹ, ông nhẹ một chút!”

Bác sỹ: “....”

Vừa rồi khi kiểm tra nhịp tim, ông nhìn thấy một vết sẹo dài trên ngực bệnh nhân trước mặt.

Nếu ông đoán đúng, môi trường điều trị vết thương này hẳn phải khá khắc nghiệt, và những mũi khâu dùng để khâu vết thương cũng rất thô ráp.

Một người đàn ông có thể chịu đựng nỗi đau như vậy sao có thể sợ một chút rượu khử trùng?

Nếu để ông nhẹ một chút, thật sự không phải đùa!