Giang hồ đồn, không biết Đường Môn chọc phải kẻ thù dạng gì, trong vòng một ngày bị người tàn sát hết cả nhà, trừ đại tiểu thư mất tích, trên dưới Đường Môn không ai thoát khỏi. Lúc ấy là đại án chấn động cả giang hồ, bởi vì chỉ có thi thể đầy đất, cho nên không có ai biết ngày đó có chuyện gì xảy ra! Đồn rằng động thủ là một vị cao nhân giang hồ, đồn rằng có thể là sát thủ của Yêu Nghiệt lâu, cho đến sau này, có một mặt nạ quỷ xuất hiện, mọi người mới xác định một nhân vật, đó chính là _ mặt quỷ Tà Y!
Thân phận không rõ, số tuổi không biết, ngay cả giới tính cũng là mơ hồ, nhưng, sao lại là người trước mắt được? Đường Môn diệt tộc là chuyện của nhiều năm trước, khi đó nàng mới mấy tuổi?
Mộ Dung Gấm phi thân lên trên cổng thành, một tay cầm trường kiếm, nâng kiếm lên ngay trước thân mình: “Vốn cho là một thời gian nữa mới cần dùng đến ngươi, nhưng mà hiện tại không thể không cần rồi!”
Dứt lời, Mộ Dung Gấm giơ tay lên cầm chuội kiếm, dùng nội lực rút kiếm ra, thân kiếm sáng như tuyết, hoa quang kinh người, nhìn một cái là biết rõ là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, nhưng theo động tác rút kiếm ra, đột nhiên cả kiếm lại biến thành màu xanh biếc, vẫn chói mắt vô cùng như cũ.
Mấy người vẫn canh giữ ở chỗ tối thiếu chút nữa ngã từ trên thành xuống, Dương Hạo run run chỉ vào kiếm kia: “Ông trời ơi! Ta… Ta không nhìn lầm chứ, lại là…”
Dương Phong luôn luôn trầm ổn cũng kích động không biết nói gì, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Theo cách cầm kiếm khác nhau mà tự đổi màu sắc, đây là… Thiên hạ đệ nhất kiếm, Vô Phong?” Hiển nhiên là còn chưa xác định.
Mà Bạch Sơn chưa bao giờ có vẻ mặt khác, thiếu chút nữa bóp vỡ cọc gỗ bên tay, mặc dù vẫn nét mắt vô cảm, nhưng cặp mắt kia đã kích động đến dâng lên một tầng nước mắt. Tuổi thơ của hắn đi theo thiên sư học chính là bày trận binh khí, cho tới bây giờ đều hướng tới thanh kiếm đệ nhất này, nhưng không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy lại là dưới tình huống này: “Đó chính là thiên hạ đệ nhất kiếm, Vô Phong!”
Lấy được khẳng định của Bạch Sơn, hai người thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống, hết cách rồi, đả kích quá lớn, người và thần cũng không chịu nổi được! Phải biết rằng thiên hạ đệ nhất kiếm này là thần kiếm không biết bao nhiêu người ước mơ nha! Bọn họ tìm lâu như vậy cũng không có chút tin tức, không ngờ lại ở trong tay Mộ Dung tiểu thư không tầm thường chút nào!
Nhưng vừa nghĩ tới về sau Mộ Dung Gấm sẽ là hoàng hậu của bọn họ, lập tức bọn họ bình thường trở lại, nếu chủ tử là hoàng hậu, tất nhiên sẽ không thể là người bình thường, như thế, liền không cảm thấy ngạc nhiên nữa!
“Vô Phong kiếm!” Sở Dạ nhìn kiếm kia cũng không nhịn được híp mắt, vẻ mặt khó lường!
Mà Mộ Dung Gấm cũng mặc kệ những người này khϊếp sợ, cầm trường kiếm phi thân xuống, đạp lên đầu vai binh sĩ Mộ Dung, một đường nhảy lên phía trước, hướng về phía những con rối dược nhân. Trường kiếm vung lên, ánh sáng màu xanh thoáng qua, màu sắc kiếm khí đều như có thực bay ra ngoài, kiếm phong đến chỗ nào hiển nhiên có một đống dược nhân ngã xuống, một màn này nhất thời làm tất cả tướng sĩ phấn chấn: “Xông lên! Đi giúp đại tiểu thư!”
“Xông lên!”
Mộ Dung Gấm không nói gì, chỉ tăng nhanh tốc độ trong tay, mà Đường Trúc cũng không cam chịu tịch mịch, phi thân lên trên vai binh sĩ Mộ Dung, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n rải từng chút từng chút thuốc ở trong tay ra, mặc dù không thể trực tiếp gϊếŧ những dược nhân này, nhưng lại có thể làm cho những dược nhân này hành động chậm lại, cứ như vậy là có thể giảm bớt thương vong cho quân Mộ Dung!
Cuối cùng chém gϊếŧ chết một ngàn con rối, Mộ Dung Gấm đã mệt có chút không chịu được, mà giờ phút này quân Mộ Dung mới chính thức phấn chấn, dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Chinh vọt thẳng tới doanh trại của Man Tộc, đây là lần đầu tiên sau nhiều lần chiến đấu quân Mộ Dung chủ động phản công như vậy, hiển nhiên là muốn tiêu diệt toàn toàn Man Tộc.
Một đạo chưởng phong mang theo sát khí nồng đậm gào thét tới, Mộ Dung Gấm vừa mới giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng lại có người ra tay trước đó, đánh người trở về! Mộ Dung Gấm ngước mắt, người công kích nàng không ngoài ý muốn chính là hoàng tử Tháp Nạp, mà Sở Dạ chỉ dùng một tay đối chiến với hắn, nhưng cho dù như thế, hoàng tử Tháp Nạp cũng chiếm hạ phong trong tay Sở Dạ.Liếc nhìn cánh tay bị thương của Sở Dạ, Mộ Dung Gấm vẫn nhịn không được khéo môi co quắp, một tay cũng có thể so chiêu với Tháp Nạp, mà lần trước đánh giặc lại bị một tướng sĩ không có danh tiếng gì thương tổn, thật sự là làm cho người ta khó hiểu!
Sở Dạ một chưởng đánh hoàng tử Tháp Nạp bay ra ngoài, sau một khắc liền muốn dùng một chưởng chấm dứt tính mạng của hắn, lúc này Mộ Dung Gấm mới vội vàng lên tiếng: “Giữ hắn lại!”
Chống kiếm đi lên, Mộ Dung Gấm một tay kéo Tháp Nạp lên: “Dẫn ta đi gặp Đường Tố!”
Tháp Nạp tức giận nhìn Mộ Dung Gấm: “Bổn vương tử sẽ không để cho ngươi đi gặp sư phụ ta!”
Mộ Dung Gấm không chút khách khí đâm kiếm vào hông của hắn, nàng nắm chắc vị trí, hiển nhiên sẽ không trí mạng, hoàng tử Tháp Nạp không thể tin nhìn Mộ Dung Gấm, mặt đau đến vặn vẹo: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt Mộ Dung Gấm thản nhiên, giống như là đang nói một chuyện rất bình thường: “Dẫn ta đi gặp nàng, nếu không, ta từng đao từng đao chọc vào trên người ngươi, không nguy hiểm đến tính mạng, lại làm cho ngươi chảy máu đến cạn mà chết, tin tưởng sư phụ ngươi sẽ không bỏ qua ngươi_một khối thi thể võ công cao cường như vậy!”
“Ngươi……!”
Cuối cùng hoàng tử Tháp Nạp vẫn không thể chống đỡ được uy hϊếp của Mộ Dung Gấm, mang theo nàng đi đến chỗ Đường Tố. Sở Dạ kiên trì muốn theo sau, Mộ Dung Gấm cũng không cự tuyệt, nàng rất rõ ràng thân thể của mình, giờ phút này không phải là lúc cậy mạnh!
Phía sau quân doanh là một rừng đá hoang vu, chung quanh đều là tảng đá sừng sững, cuối cùng, Tháp Nạp dừng bước chân lại: “Sư phụ ở phía trước chờ ngươi!”
Mộ Dung Gấm ngẩng đầu, ở trên một đỉnh núi đá cao vυ"t nhìn thấy một bóng dáng, nhất thời cả kinh: “Đường Trúc!” Vừa rồi nàng khinh thường, thậm chí Đường Trúc bị bắt lúc nào cũng không biết.
Đường Trúc bị trói ở phía trên, khóc không thành tiếng: “Tiểu thư, người không cần tới đây, em van người, không nên tới!”
Bước chân Mộ Dung Gấm ngừng lại một chút, lúc này mới nhìn thấy dưới núi đá trói Đường Trúc có hơn vạn con rắn độc màu sác rực rỡ. Những con rắn kia đang dọc theo núi đá len lên phía trên, vốn núi đá trắng toát nhất thời bị rắn hoàn toàn bao kín, nhìn thân rắn không ngừng cử động, Mộ Dung Gấm cảm thấy trong dạ dày của mình có cái gì đó đang cuộn lên!
“Ha ha ha ha!” Một tiếng cười chói tai của nữ tử từ phía trước truyền đến, y phục đỏ sậm, trang phục xinh đẹp, xem ra chỉ là một phu nhân xinh đẹp sắp ba mươi tuổi. Nàng cười lạnh nhìn Mộ Dung Gấm, hai tay đeo găng tay đen cầm hai con rắn hoa: “Mộ Dung Gấm, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Ánh mắt chuyển sang Đường Trúc: “Tiện nhân phản bội Đường Môn này, ta sẽ cho ả nhận trừng trị tàn khốc nhất của Đường Môn, đó chính là bị vạn con rắn cắn nuốt, để ả bị những con rắn này xé thành từng mảnh, sau đó từng chút từng chút ăn hết, cuối cùng hài cốt cũng không còn!”
Mộ Dung Gấm nắm chặt kiếm trong tay, mằ dù cố giả bộ trấn định, nhưng kiếm trong tay cũng đang khẽ run. Một bàn tay ấm áp đặt lên tay của nàng, nhẹ nhàng cầm, lực không lớn nhưng lại có thể để cho nàng an tâm: “Không sợ! Có cô vương ở đây!”
Mộ Dung Gấm quay đầu nhìn về phía hắn, lần đầu tiên dùng ánh mắt van xin nhìn một người: “Cứu nàng!”
“Tiểu thư…” Đường Trúc khóc đến rối tinh rối mù: “Tiểu thư, người không cần lo cho em, đi mau đi! Đường Trúc không đáng giá để tiểu thư vì em mà mạo hiểm! Coi như Đường Trúc cầu xin người, đi mau!”
Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Nha đầu ngốc, có đáng giá hay không là ta định đoạt!”
“Tiểu thư, Đường Trúc cầu xin người! Van người!”
Mộ Dung Gấm lắc đầu một cái, lấy ra một bình nhỏ trên người, nhanh chóng ném một cái, bình thuốc vỡ ở trên tảng đá bên cạnh Đường Trúc, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n bột màu hoàng kim rơi xuống, rắn vốn bò đến một nửa bắt đầu lui lại, không tiếp tục bò lên nữa!
“”Hùng hoàng!” Đường Tố cười lạnh: “Ngươi cho rằng hùng hoàng có thể làm gì rắn độc ta thiên tân vạn khổ nuôi ra? Ngươi không phải là quá ngây thơ đấy chứ?”
Mộ Dung Gấm cầm kiếm: “Ta không thích nói nhảm, động thủ đi!”
“Hừ!” Đường Tố cười lạnh, nhưng lại không ra tay, mà phi thân rơi xuống bên cạnh Đường Trúc, một tay giữ chặt cổ họng Đường Trúc: “Mộ Dung Gấm, ta cho ngươi một lựa chọn thì thế nào? Dùng Vô Phong kiếm trong tay ngươi đổi một mạng tiện nhân này?”
“Tiểu thư, đừng!” Cảm xúc Đường Trúc càng thêm kích động, nàng là người duy nhất biết rõ Vô Phong kiếm quan trọng như thế nào đối với tiểu thư, nàng làm sao có thể so với một thanh kiếm tuyệt thế được?”
Tay nắm kiếm của Mộ Dung Gấm run lên, nhìn Đường Trúc khóc giống như một người nước mắt, nhịn cười không được: “Nha đầu ngốc, nhiều năm không thấy ngươi khóc như vậy, sao trong thời gian này lại nhiều nước mắt vậy?”
“Tiểu thư……”
Mộ Dung Gấm chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, cắm nó ở bên cạnh chân, đùa giỡn cười khẩy: “Có bản lãnh tự mình tới lấy!”