Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 53: Thiên y Thần Điển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ hai, Mộ Dung

Gấm lần nữa xoa bóp huyệt vị cho Lạc Anh Cách, nhưng nàng hiểu rõ làm

như vậy tác dụng rất nhỏ, coi như lấy y thuật của nàng, muốn hoàn toàn

chữa khỏi bệnh nàng cũng không nắm chắc, nhưng phải thứ mới biết được?

Lạc Anh Cách nhanh chóng thích ứng được,nhưng vẫn như cũ không nhịn được

sắc mắt có chút nóng lên, song thần sắc hắn ôn như, khiến cho người khác không nhìn ra được điều khác thường.

Đông Phương Nhuận hôm qua

nóng nảy nhưng hôm nay ngược lại lại yên tĩnh khác thường, coi như là có chút đau lòng, tuy rằng như thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn không nhịn

được nhìn chằm chằm hai người kia.Quai hàm miết miết, cảm giác tức giận, Bạch Vân nhìn một hồi cảm thấy buồn cười, quả nhiên còn là một đứa nhỏ, là người lớn lên từ trong chảo nhuộm lớn hoàng cung, lại không học được cách che giấu cảm xúc của mình.

Ánh mắt rõ ràng quan tâm và theo đuổi kia, đã bán đứng tâm tư của hắn! Chỉ là, tuy rằng hắn không hiểu

rõ lắm về Mộ Dung Gấm, nhưng hắn khẳng định Đông Phương Nhuận không thể

nào cùng với nàng được. Bởi vì nhìn bọn họ, hắn nhìn giống như người của hai thế giới, Đông Phương Nhuận đơn thuần, như ánh mặt trời, mang theo

ánh sáng nóng rực của tuổi trẻ, mà Mộ Dung Gấm… Thế giới của nàng là

lạnh lẽo, mặc dù chỉ mấy lần ngắn ngủi, nhưng hắn biết, bởi vì trên

người nàng mang theo hơi thở giống Lạc Anh Cách, lạnh lẽo mà cô tuyệt,

không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đặt chân vào, cho nên nhất định

tiểu vương gia này sẽ đau lòng!

diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Buổi chiều, Mộ Dung Gấm tựa vào trên ghế trúc đùa giỡn dược liệu trên tay,

suy nghĩ lại bay đi nơi khác. Nàng luôn luôn nghĩ đến phương pháp trị

liệu cho Lạc Anh Cách, nếu như cho nàng đầy đủ thời gian, lấy y thuật

của nàng nhất định có thể cứu sống hắn, nhưng… Thân thể của hắn không

chờ nổi.

Lần đầu tiên, có chuyện khiến Mộ Dung Gấm cảm thấy vô

lực, thậm chí có cảm giác mình rất vô năng. Cô muốn cứu hắn, nhưng nàng

không phải là thần tiên, cuối cùng vẫn thua bởi thời gian.

“Ngươi cũng phát hiện sao?”

Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nói. Mộ Dung Gấm xoay người, Bạch

Vân toàn thân bạch y phe phẩy quạt lông đi tới, quay đầu nhìn về phía

chân trời: “Đúng! Ta lấy y thuật của mình, cứu sống được không biết bao

nhiêu người… Sự hiện hữu của hắn đã nói cho ta một hiện thực tàn khốc!”

Bạch Vân đứng ở bên cạnh Mộ Dung Gấm, thấy ánh mắt nàng chuyên chú lại mờ

mịt, ánh mắt nhìn theo, cũng chỉ là bầu trời hỗn độn mà thôi: “Trời sắp

mưa!”

“Ừm!” Mộ Dung Gấm ý thức trả lời, một lát sau mới hồi tưởng lại: “Hôm nay là Sơ thất?”

“Đúng! Có chuyện đặc biệt?”

Mộ Dung Gấm rũ mắt, không trả lời, đầu tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt mở

miệng: “Ngươi là đệ tử của thiên sư Bạch Vân Họa, nghe nói am hiểu nhất

chính là y thuật và trận pháp, ngươi cũng chữa trị cho hắn lâu như vậy,

có phải có biện pháp có thể cứu hắn, mới ở lại trong này lâu như vậy?”

Bạch Vân lắc đầu: “Không có, ít nhất là ta không tìm được, nếu không cũng không tìm tới ngươi!”

Mộ Dung Gấm không nói, Bạch Vân cũng dời đề tài: “Thật ra thì tại hạ càng

thêm tò mò, ngươi tại sao lại đồng ý cứu trị công tử, theo tác phong làm việc trước đây của ngươi, tin tưởng ngươi cũng không hi vọng có người

biết thân phận này của ngươi!”

Trầm mặc, lát sau Mộ Dung Gấm mới

trả lời, âm thanh có chút mông lung, lại kiên định khác thường: “Bởi vì

có lý do đáng giá để ta xuất thủ, không hơn!”

“Vậy là ngươi nhất định sẽ cứu công tử đúng không?”

Nghe ra ý trong lời nói của hắn Mộ Dung Gấm lúc này mới quay đầu nhìn sang,

ánh mắt mông lung rốt cuộc cũng ngưng tụ: “Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?”

Bạch Vân có chút tự giễu lắc đầu: “Ta không có, nhưng sư phụ đã từng để lại

cho ta một quyển y điển, sư phụ nói cho ta biết, nếu như có một ngày ta

có thể thấy được chữ trên y điển, như vậy ta có thể đạt tới cảnh giới

kia. Đáng tiếc ta nghiên cứu y thuật nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng

không cách nào vượt qua ranh giới kia!”

“Ngươi chỉ dùng một chút

thời gian liền có thể tra ra bệnh trên người công tử, ta tin tưởng y

thuật của ngươi, cho nên ta muốn cho ngươi thử một chút!”

Mộ Dung Gấm cau mày, chí có đạt tới cảnh giới mới có thể thấy được sách?

Bạch Vân giơ tay lên, một quyển sách phiếm kim quang thật mỏng lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, phía trên có bốn chữ ton màu vàng ánh kim – “Thiên y Thần Điển”

Mộ Dung Gấm vẫn có chút không tin như cũ,

nhìn hắn một cái, được sự cho phép của hắn mới nhận lấy quyển sách. Cũng chính trong nháy mắt nàng đυ.ng vào quyển sách, kim quang trên quyển

sách mãnh liệt, sau một khắc cư nhiên bay lên, “vυ"t vυ"t” triển khai, tạo thành một vòng vây khổng lồ quanh nàng.

diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Ngay từ lúc kim quang nở rộ Bạch Vân liền bị đẩy ra ngoài vòng ánh sáng, hắn nhìn trang sách bay trên bầu trời, trong mắt tất cả đều là không tin.

Mà Mộ Dung Gấm vẫn duy trì tư thế cũ, không phải bởi vì nàng bất động, mà

bởi vì hiện tại nàng hoàn toàn bị giam cầm, căn bản không thể cử động.

Tay vừa rồi chạm vào quyển sách giờ phút này nóng rực như muốn hòa tan,

đột nhiên, một đạo âm thanh như từ trên chính tầng mây đánh tới trong

đầu nàng”

“Ngươi là yêu vật phương nào, thân thể dơ bẩn cũng vọng tưởng nhúng chàm thiên y thần vật?”

“Người nào?” Mộ Dung Gấm kinh hãi, chuyện này ngoài nhận thức của nàng.

Chợt, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về nàng ở phía trước, gắt gao chăm chú nhìn, cặp mắt bình tĩnh như nước kia giờ phút này lạnh lẽo ngưng tụ, hoàn

toàn không thể tin. Ở phía trước nàng, một bóng dáng màu đen chậm rãi,

dung mạo của nàng cực đẹp, nhưng lại là một băng sơn mỹ nhân, trên mặt

không có chút biểu lộ, mắt lại càng không có chút sóng lăn tăn; áo đen

khít khao ôm chặt thân thể lồi lõm của nàng, ngang hông của nàng giắt

hai chủy thủ tinh sảo, một tay cầm một khẩu súng lục nhỏ gọn, không có

chút sát khí nào, càng không có hơi thở người – đây đã từng là nàng!

Mà âm thanh như chuông lớn kia lại lần nữa truyền đến: “Ngươi phạm phải

quá nhiều gϊếŧ choc, lại càng không từng có một tia nhân từ, căn bản

không xứng đọc Thần Điển!”

“Hừ!” Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Ta dơ

bẩn, tai gϊếŧ choc thì sao? Liền nghĩ ta nên xuống mười tám tầng địa

ngục, tuyệt đối không nên động vào quyển sách này của ngươi?”

“Cứng đầu!”

Mộ Dung Gấm nhìn trang sách đầy trời, tròng mắt lạnh lẽo như hàn băng:

“Ngươi đã thần thánh như thế, nên để cho ta nhìn thấy bộ mặt thật như

núi Lư Sơn của ngươi!”

Dứt lời, Mộ Dung Gấm ngưng tụ nội lực

toàn thân, từ đan điền đè ép, lên tới trái tin, sau đó kí©h thí©ɧ mầm

mống Ma Liên, gần như trong nháy mắt, hoa văn màu tím tràn toàn thân

nàng. Nàng nhìn thấy trang sách bắt đầu run rẩy, nàng cười lạnh, dùng

nội lực tạo thành đao gió tách thân thể tạo nên vết thương, máu chảy ra, dây leo màu tím giống như được phóng thích, nhanh chóng bay đi bốn

phương tám hướng. Rất nhanh tất cả cây lá quấn trú, kim quang lộng lẫy

kia bị dây leo che lấp, càng ngày càng yếu, mơ hồ còn có thể nghe thấy

tiếng nói kia đang run rẩy: “Điều này sao có thể?”

Mộ Dung Gấm

lạnh lùng nhếch môi: “Đây chính là đại lễ đầu tiên mà sư phụ đại nhân

của ta tặng cho ta, ma vật thế gian nhất ma, không bằng cũng đưa cho

ngươi tinh lọc nó thì như thế nào?”

Dứt lời, bản thân cũng cười

lên, hơn nữa vô cùng châm chọc; rốt cuộc, trang sách kia giãy giụa mấy

cáu sao đó bị dây leo hoàn toàn che giấu, cuối cùng kim quang tản đi,

dây leo màu tím bị thu trở lại. Rơi vào trong tay Mộ Dung Gấm, chỉ còn

lại một quyển sách dày khoảng hai ngón tay, nhưng đã không còn là bộ

dáng ban đầu!

Mộ Dung Gấm còn chưa kịp mở ra, đột nhiên vật trong tay bị người đánh bay, mà người nàng bị một đôi tay ôm thật chặt, hương thơm trúc tử thơm ngát bay vào trong mũi. Nàng cảm thấy thân thể hắn

đang run rẩy nhè nhẹ, trong lòng không nhịn được chớp mắt một cái cảm

động. Hắn đang lo lắng cho mình, chứng minh mình không uổng phí tâm!

“Không có việc gì, không phải ta đây vẫn tốt hay sao?” Mộ Dung Gấm cười cười

vỗ vỗ lưng Lạc Anh Cách, nhưng trên tay cũng không tự giác che giấu vết

thương vừa mới cắt

“Ngu ngốc! Đứa ngốc! Ai bảo nàng đυ.ng vào vật kia? Ai cho nàng đυ.ng?” Âm thanh của Lạc Anh Cách không còn trơn bóng như

ngọc, mà mang theo hơi run rẩy. Lúc này Mộ Dung Gấm mới phát hiện Đông

Phương Nhuận và Đường Trúc cũng tới, mà Bạch Vân bị ngã trên đất, vẻ mặt có chút nhếch nhác.

“Không có chuyện gì!” Mộ Dung Gấm còn muốn

an ủi, nhẹ nhàng đẩy Lạc Anh Cách cách ra, lời vừa đến khóe miệng lại bị chặn ở cổ họng; Mộ Dung Gấm chưa bao giờ cảm thấy nước mắt là xinh đẹp, bởi vì nàng chưa bao giờ rơi lệ. Mà nàng nhìn thấy nước mắt, không khỏi là hướng nàng cầu xin tha thứ, hoặc là khóc lóc kể lể vô nghĩa. Nhưng

trong chớp nhoáng này, nàng chưa bao giờ cảm thấy nước mắt đẹp đến vậy.

Trên gương mặt trắng noãn như ngọc của hắn, hai giọt nước mắt chảy xuống,

lưu lại hai vết nước nhàn nhạt. Hai mắt hắn hàm chứa mê hoặc, nóng

nảy khẩn cấp nhìn nàng, chỉ sợ một khắc sau liền biến mất. Tâm, như có

gì đó đập vào, thế giới đóng băng sụp đổ!

Lạc Anh Cách nhìn Mộ

Dung Gấm, trên mặt tất cả đều là sợ hãi nóng nảy chưa thối lui, còn có

một tia mất mà được, vui mừng mà luống cuống: “Thiên Y Thần Điển không

phải bất luận kẻ nào cũng có thể lật xem, nó cần chính là y thuật tuyệt

đối, còn cần một thân thể tinh khuyết tuyệt đối, linh hồn tinh khiết

không tạp niệm! Quan trọng nhất là, nó cần máu đế vương mở phong ấn, nếu không người mở ra sẽ bị cắn nuốt, biết thành người chết đấy!”

Mộ Dung Gấm cầm lên Y Điển thiếu chút nữa bay ra ngoài, vô cùng ‘vô tội’ nhìn Lạc Anh Cách: “Nhưng ta bắt nó mở ra…”

Lạc Anh Cách: “………”
« Chương TrướcChương Tiếp »