Quyển 1 - Chương 47: Lên đường

Ngày hòa thân rốt

cuộc cũng đã tới, thảm đỏ trải mười dặm, kim ngân ngọc khí bày đầy đất,

lụa đỏ vui mừng tung bay, cánh hoa bay lượn đầy trời. Đông Phương Hiểu

một thân hỉ phượng đỏ thẫm thêu kim tuyến long phượng, phía trên còn

treo cô số bảo ngọc từ ngọc phiến, nhìn hết sức xa hoa, đẹp không sao tả xiết.

Khăn trùm đỏ, môi mỏng khẽ câu, nói không hết vui vẻ, sâu

tận đáy lòng. Từ hôm nay nàng chính thức trở thành hoàng hậu Sở quốc

rồi.

Nhưng, khi người nghênh tiếp chậm rãi tới, mặt của nàng cứng lại. Cư nhiên không phải là Sở Dạ. Trong lòng kinh hãi, nàng ta không

để ý lễ nghi vạch khăn voan lên, giận dữ hỏi: “Ngươi là ai? Sở hoàng

đâu?”

Người đến là Dương Phong, hắn chắp tay ôm quyền: “Hồi công

chúa, thuộc hạ phục mệnh chủ tử đón công chúa. Đội ngũ đã đợi lâu, xin

công chúa khởi giá!”

Chuyện không có biến, Đông Phương Hiểu thở

một hơi trong lòng, nhưng vẫn có chút giận: “Hôm nay là ngày đại hỉ, vì

sao Sở hoàng không đón hỉ?”

Dương Phong trả lời đâu ra đấy: “Hồi

công chúa, chủ tử nói tân lang ở Sở quốc mới có thể mặc lễ phục. Chờ đén Sở quốc, dĩ nhiên công chúa có thể nhìn thấy!”

Đông Phương Hiểu

nghe vậy lúc này mới yên lòng lại, một mình bái biệt Cơ hoàng hậu, sau

đó xoay người lên loan kiệu. Nhưng nàng quên mất vừa rồi trong lời nói

của Dương Phong có nghĩa khác. Hắn nói khi gặp tân nương sẽ mặc lễ phục, nhưng không có nói chủ tử sẽ mặc a……..

Đội ngũ hòa thân đã đi

xa, Sở Linh Nhi ngóng mãi mà cũng không thấy Mộ Dung Gấm. Nàng muốn đi

tìm Mộ Dung Gấm nhưng lại bị Sở Dạ kéo lại. Mà nàng cũng cảm thấy hoàng

huynh hình như không vui, nhất thời uất ức bẹt bẹt miệng, cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi.

Đỉnh núi bên cạnh Vân Đô, hai bóng

dáng gầy nhỏ đứng sóng vai. Mộ Dung Gấm nhìn đoàn xe ngựa rời đi, nhưng

trong nội tâm lại thở ra. Cùng Sở Dạ ở trong một bầu trời, cho dù là

không khí cũng làm cho nàng khó chịu. Hôm nay hắn đi, nàng cũng có thể

khôi phục cuộc sống của mình. Về phần Sở Linh Nhi…đứa bé kia mặc dù tốt, nhưng cuối cùng cũng không phải cùng một thế giới với bản thân.

Xoay người rời đi, Đường Trúc lập tức đuổi theo. Hiện tại nàng nên đến đệ nhất sơn trang thực hiện lời hứa của mình rồi.

Mộc Hương chuẩn bị xe, mà Đông Phương Trạch cũng nói hắn sẽ phái một người

theo nàng. Nhưng khi Mộ Dung Gấm thấy người đó đối nghịch cùng Mộc Hương thì trên mặt cũng có chút kinh ngạc, thế nào lại là hắn?

Đông Phương Nhuận ngạo khí lườm nàng một cái: “Hoàng huynh kêu bổn điện đi cùng ngươi, bây giờ có thể đi chưa?”

Mộ Dung Gấm cười,cũng không phải bởi vì Đông Phương Nhuận, mà là hiện tại

Đông Phương Trạch ở Vân Đô cùng với Ngũ hoàng tử đoạt dòng chính, bọn họ đều là kẻ địch. Huống chi Liên phi không thể nào không có một chút dã

tâm. Ngay cả thế lực của Ngũ hoàng tử mỏng manh nhất, nhưng cũng có thể

vùng vẫy. Mộ Dung Gấm tin tưởng bà ta sẽ không bỏ qua. Ngay cả Đông

Phương Nhuận vô tâm, nhưng không thể không bị Liên phi truyền thụ một

chút tư tưởng. Nhưng một hoàng tử như vậy, lại trở thành tâm phúc của

Đông Phương Trạch, cư nhiên giao phó chuyện lớn như vậy cho hắn. như

thế, nàng làm sao có thể không kinh ngạc!

Không biết nên cảm thán nhâ cách sức quyến rũ của Đông Phương Trạch quá mạnh mẽ, hay là nên cảm thán Đông Phương Nhuận quá đơn thuần.

“Ai! Ngươi thực sự là y

tiên “bàn tay tiên”?” Kiêu ngạo nửa ngày Đông Phương Nhuận thấy không có người để ý hắn, cũng không nhịn được nữa, mặc dù vẫn có ngạo khí như

cũ, nhưng lại không che giấu được hiếu kỳ ở trong ánh mắt.

Mộ Dung Gấm câu môi: “Đông Phương Trạch nói cho ngươi?”

Đông Phương Nhuận gật đầu một cái, thành thực nói: “Khi hoàng huynh nói ta

còn không tin, nhưng khi ngươi nói muốn đi Lạc Anh sơn trang, ta liền có chút nghi hoặc!”

Mộ Dung Gấm giơ tay lên, nhẹ phấtbàn tay trắng

thuần mảnh khảnh, một mùi hương thơm nhẹ nhàng bay tới, lúc sau mới nói: “Chờ đến Lạc Anh sơn trang không phải ngươi sẽ biết?”

Đông Phương Nhuận nhất thời bị chặn, giận đến nghẹn đỏ cả mặt: “Hiện tại ngươi nói cho ta thì sẽ chết à?”

Vốn dĩ hắn chỉ là tùy tâm hét lên, nhưng không nghĩ đến đột nhiên Mộ Dung

Gấm lại ngẩng đẩu, nâng lên đường cong, cười như không cười nửa giả nửa

thật nói: “Sẽ chết!”

Đông Phương Nhuận còn chưa biết nói gì,

nhưng sau một khắc, đột nhiên Đường Trúc vọt ra ngoài, vung tay lên, mấy đạo ngân quang nhanh chóng lao đi, tiếp theo đó là tiếng va chạm của âm thanh. Mà Mộc Hương vô cùng hưng phấn úp sấp vào bên cạnh xe, cặp mắt

sáng lấp lánh: “Oa! Tiểu thư, chúng ta gặp ám sát!”

Đông Phương

Nhuận cũng thấy rõ tình cảnh bên ngoài, mười tên sát thủ áo đen muốn

tới gần, nhưng lại bị Đường Trúc ngăn trở, võ công cao cường hắn thấy mà phải trợn mắt. Nhưng sau một khắc lại bị câu nói của Mộc Hương làm cho

xám mặt lại, gặp ám sát là chuyện vui như vậy?

Mộ Dung Gấm không

để ý đến nàng ta, chỉ đứng dậy đi ra ngoài,nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, ung dung đi tới hướng đang đánh nhau, nét mặt không giống như là nhìn

thấy màn sống chết đọ sức, mà là nhìn thấy chuyện vô cùng vừa lòng. Mộ

Dung Gấm nhếch môi, tuy là cười, nhưng không có một chút nhiệt độ: “Chỉ

mới rời khỏi trong một ngày ngắn ngủi, cư nhiên đã không nhịn được mà ra tay, thật là thiếu kiên nhẫn!”

Tiếng nói của Mộ Dung Gấm vừa

dứt, Đường Trúc thu tay lại. Đầu tiên những sát thủ kia sững sờ, tiếp

chính là đau đến tê tâm liệt phế. Tất cả mọi người đều giống như ở trong lò luyện, bắt đầu từ chân, mỗi tấc da thịt từng chút từng chút biến

thành máu, hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt,

mười mấy người chỉ còn sót lại chút máu. Đường Trúc am hiểu không phải

là võ công, mà là – độc!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Nhuận trắng bệch. Mặc dù hắn đã từ gặp ám sát, gặp qua người chết, nhưng mà

trường hợp vừa rồi, đoán chừng ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy run như

cầy sấy. Tận mắt nhìn thấy một người ở trước mặt mình khóc rống giãy

giụa, sau đó trong nháy mắt thân thể hóa thành máu, ai cũng không có

cách nào giữ vững bình tĩnh……..

“Ha ha! Độc của Đường Trúc lại

tiến bộ, không biết lại trộm được bao nhiêu độc dược của tiểu thư nữa.

Ta nhớ được cái này là hóa cốt phấn a, lần sau ta cũng lấy ra vui đùa

một chút!”

Đông Phương Nhuận………

Bốn người tiếp tục tiến

lên, mà Mộ Dung Gấm đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp sai Mộc Hương

xuống xe. Mộc Hương nhất thời ấm ức: “Tiểu thư, tai sao?”

“Chỉ có em biết phương thức liên lạc của chúng ta, em trở về phủ tướng quân coi chừng, có chuyện gì kịp thời thông báo!”

“Mộc Hương mếu máo: “Tại sao là em mà không phải là Đường Trúc? Nàng cũng có thể lưu lại nha!”

Đường Trúc không chút nào để ý đả kích nàng: “Bởi vì võ công của ngươi quá

tệ!” Tệ đến mức luyện võ cũng có thể đả thương bản thân, cái này có thể

gọi là tệ?

Mộc Hương hung hăng trừng lại, nhưng khi nhìn Mộ Dung

Gấm trong nháy mắt biết trở thành vẻ mặt tiểu tức phụ, đáng tiếc Mộ Dung Gấm không mềm lòng: “Đi thôi!”

Sau đó Đường Trúc đánh xe đi, lưu lại Mộc Hương một mình cô linh linh nguyên tại chỗ, cực kỳ đáng thương, cực kỳ u oán, cực kỳ ghen ghét nhìn chằm chằm xe ngựa đi xa……