Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 36: Nhặt được, thưởng nàng!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Linh Nhi và

Dương Hạo lén lén lút lút tiến vào, nhìn thấy một màn kí©ɧ ŧìиɧ kia. Sở

Linh Nhi không thể tin được trợn to hai mắt: “Hoàng,…Hoàng huynh…Các

ngươi…….”

Động tác của Dương Hạo chậm một bước, sau đó không có

chút khí tiết nào run rẩy, làm hỏng chuyện tốt của chủ tử, cái mạng nhỏ

của hắn mất rồi……

Âm thanh của Sở Linh Nhi thức tỉnh hai người

đang ôm hôn. Sở Dạ mở hai mắt ra, con ngươi màu đen tràn ngập tìиɧ ɖu͙©,

nhìn Sở Dạ hoàn toàn không biết làm hỏng chuyện tốt của hắn sau đó bất

mãn: “Muội làm sao lại ở chỗ này?”

“À? ……Cái đó, ta……Ta…Ta…..” Sở Linh Nhi “ta” nửa ngày cũng không nói được ra ngoài, cuối cùng thật sự

không kiềm được xoay người dùng khinh công chạy: “Khụ khụ, hoàng huynh,

các người tiếp tục, Ha hahaha!”

Hiện tại trong lòng Sở Linh Nhi

kích động đến sắp nổ tung, ha ha ha, hoàng huynh thật sự thích nữ nhân!

Ha ha! Lần này trở về có thể tức chết những lão khốn kiếp kia. Ha ha,

nàng sẽ có chị dâu!ư

Sở Dạ cũng lười phải quản nàng, đột nhiên bị người cắt đứt cho nên hắn vô cùng không vui. Chỉ là, hắn cúi đầu nhìn

phía Mộ Dung Gấm, nàng giờ phút này vẫn chưa trở lại bình thường, đôi

mắt vì tìиɧ ɖu͙© mà mờ mịt, đôi môi bị hôn sưng đỏ khẽ mở, trong nháy mắt kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ chưa tiêu trong cơ thể hắn, mập mờ vuốt ve má nàng, âm thanh nhỏ giọng thâm trầm: “Nếu nàng không hồi hồi, vậy thì cô vương nên tiếp tục rồi!”

Mộ Dung Gấm thật vất vả hồi hồi từ trong hỗn

loạn, chợt bị lời này làm cho cả kinh, ngước mắt nhìn đôi mắt tràn ngập

tìиɧ ɖu͙©, đường cong cương nghị cũng biến thành nhu hòa, khóe môi băng

lãnh khẽ câu, hoa anh đào nở rộ, cả người tản ra một loại quyến rũ mê

người. Đột nhiên tâm Mộ Dung Gấm hạ xuống, hơi thở chưa bình thường tiếp tục tăng lên, khiến cho nàng hoảng hốt. Nhanh chóng thoát khỏi ngực của Sở Dạ, lập tức nhảy ra xa,hơi mở miệng, một chữ cũng không nói ra

được!

Ở thế giới trước, cả người nàng giống như một cỗ máy gϊếŧ

người. Ở trong thế giới của nàng chỉ có màu đen, chỉ có sinh và tử,

những chuyện khác nàng hoàn toàn không biết. Bởi vì quyết đấu nàng bị

người gϊếŧ chết, trọng sinh ở đời này. Nàng trở thành nữ nhi của Mộ

Dung Chinh cho nên nàng mới bắt đầu là một con người có cảm tình. Nhưng

cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua chuyện này với một nam nhân.

Nàng biết hôn môi là gì, nàng biết giữa nam nhân và nữ nhân còn có thể

làm nhiều chuyện, nhưng là, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó sẽ xảy

ra trên chính bản thân mình. Loại cảm giác không khống chế được nhịp tim kia khiến cho nàng hoảng hốt, làm nàng cuống cuồng, nhưng nàng

lại…không ghét!

Lần trước ở ôn tuyền, nàng bị hắn hôn, lúc ấy

nàng bị đồ trong người hành hạ, trừ tức giận ra căn bản không có cảm

giác nào khác. Nhưng lần này, nàng lại bị đánh cho tơi bời.

Trong mắt Mộ Dung Gấm có nghi ngờ, có không thể tin, có mờ mịt, không biết xử trí như thế nào. Từng biếu hiện ấy đều rơi vào trong mắt Sở Dạ, khiến

cho hắn đau lòng, nhưng cũng mừng rỡ, ít nhất nàng đã có cảm giác với

hắn! Thận trọng đi tới, bàn tay rộng lớn lướt qua mặt nàng: “Cô vương về trước, sớm đi nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, sải bước quay người đi.

Nhưng tấm lưng kia lại như có cảm giác chạy trốn. Ra khỏi Mộ Dung phủ,

Sở Dạ nhắm mắt lại, hít thở thật lâu đè xao động trong lòng xuống. Hắn

vẫn luôn kiêu ngạo tự chủ nhưng lại không chịu được một kích từ nơi Mộ

Dung Gấm. Mới vừa rồi nếu không phải Sở Linh Nhi đột nhiên xuất hiện,

thậm chí hắn cứ như vậy mà muốn Mộ Dung Gấm. Hắn nặng nề thở dài trong

lòng, có lẽ hắn đã bị cướp đi!

Một đêm này, không ngoài ý muốn,

Mộ Dung Gấm mất ngủ. Một mình nhìn chằm chằm nóc giường cả đêm, trong

đầu một mảnh hỗn độn. Suy tư, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cứ như

vậy mở to mắt, khi hồi hồn đã là buổi sáng.

Gọi Mộc Hương vào

giúp nàng mặc quan phục, chuẩn bị tốt tất cả, tiếp tục đi thái y viện.

Vẻ mặt nàng vô cùng tự nhiên, giống như chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng. Thật ra đêm qua Đường Trúc biết, cho nên nàng nhìn Mộ Dung Gấm muốn nói lại thôi. Mấy lần há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào

nói ra, đánh phải đem lời nói nuốt vào trong. Suy nghĩ của tiểu thư,

nàng vẫn không nên hỏi nhiều!

Một ngày ở thái y viện thật yên

bình. Bởi vì Mộ Dung Gấm không bị phạt tội, cũng không xuất chúng cho

nên cũng không có người đặc biệt chú ý tới nàng. Cũng bởi vì thân phận

của nàng cho nên cũng không ai dám làm khó nàng.

Buổi trưa, Mộ

Dung Gấm chuẩn bị xuất cung đi ăn cơm. Mới vừa bắt đầu đi ra khỏi thái y viện, liền nhìn thấy Đông Phương Nhuận nhanh chóng đi tới, nhìn xung

quanh nhưng không hề nhìn nàng. Bộ dạng kiêu ngạo kia khiến Mộ Dung Gấm không nhịn được cười.

“Tham kiễn vương gia.”

“Miễn!” Đông Phương Nhuận cố làm vẻ thâm trầm phất tay với Mộ Dung Gấm, sau đó dùng

khóe mắt liếc nàng mấy cái. Thấy nàng không hề nói một lời với mình,

nhất thời có chút giận dữ, một tay cầm chiếc hộp vẫn giấu đằng sau lưng

ra, âm thanh ghét bỏ: “Đây là thứ mới nhặt được ở trên đường, thưởng cho nàng!”

Tiểu thái giám: Vương gia, vật hoàng thượng ngự tứ, có thể tùy tiện nhặt được ở trên đường sao?

Mộ Dung Gấm cầm lấy hộp gỗ, muốn cự tuyệt, nhưng Đông Phương Nhuận cũng đã đi xa, đôi chân kia bước thật nhanh giống như đang chạy trốn vậy!

“Tiểu thư! Em xem là cái gì cho!” Mộc Hương lập tức ông tới mở ra xem, là

một cây sáo bằng bạch ngọc, ngọc này trắng như muốn tỏa sáng, vừa nhìn

đã biết là ngọc thượng đẳng. Mộc Hương hâm mộ: “Hoàng cung quả nhiên là khác, đồ nhặt được cũng đắ giá như vậy!”

Đường Trúc một tay xách lấy cổ nàng, chịu không nổi người ngu ngốc như vậy. Nhất định phải tìm

cơ hội khiến tiểu thư tặng nàng ta đi, nếu không nàng sợ rằng chính mình sẽ không cân thận bóp chết nàng ta mất!

Mộ Dung Gấm đối với

lời Mộc Hương nói vô cùng im lặng, đậy nắp hộp lại, Đông Phương Nhuận

có ý tứ gì đây? Cất hộp đi xong nàng nói: “Đi thôi! Nên xuất cung rồi!”

Đi ngang qua quảng trường trước cửa cung Mộ Dung Gấm nhìn thấy nơi đó có

rất nhiều người đang dựng đài, đài cao đã có chút hình dáng, dưới đất

cong có rất nhiều người nỗ lực khiêng cọc gỗ, không khỏi nghi ngờ nhìn

về phía An Dương dẫn đường: “Làm cái gì vậy?”

“Quận chúa không

biết sao?” An Dương có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó liền giải thích:

“Đây là lôi đài dành cho cuộc so tài của các tài nữ. Ngày hôm trước

hoàng hậu và mấy vị nương nương xin chỉ thị của hoàng thượng, muốn hoàng thượng chủ trì cuộc so tài của các tài nữ, tiểu thư mọi nhà đều phải

tham gia. Đến lúc đó hoàng thượng và các chúng đại thần bình chọn ra đệ

nhất tài nữ, người chiến thắng có thể lấy được một cam kết của hoàng

thượng!”

“Đợi đã nào…!” Mộc Hương hiếm khi thông minh nghe được đầu mối: “Tiểu thư mọi nhà? Ý là tiểu thư nhà ta cũng phải tham gia?”

An Dương gật đầu: “Quận chúa cũng phải tham gia, nô tài cho là quận chúa đã sớm biết!”

Mọi người đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Gấm. Mộ Dung Gấm không cảm thấy không

có cái gì không đúng. Khi săn bắn lần trước nàng đều phát hiện ngũ đại

tài nữ không xuất hiện dù chỉ một người, cho nên nàng liền suy đoán có

thể họ đang chuẩn bị cái gì đó, không ngờ là sự tình này. Lạnh nhạt

ngước mắt, cũng không có kinh ngạc hay tức giận: “Đi thôi! Đi về ăn cơm

trước!”

An Dương cẩn thận nhìn Mộ Dung Gấm một cái, trong lòng

bội phục tấm lòng và khí độ của nàng. Nếu là tiểu thư khác, phát hiện

mình không biết hội này, chỉ sợ đã sớm giận đến giơ chân. Không ngờ

nàng một chút phản ứng cũng không có, phần khí độ này đủ để cho người

kính nể.
« Chương TrướcChương Tiếp »